"Có người nhặt được chiếc vỏ chai trôi dưới sông, đúng không?"
"Đúng. Sáng sớm hôm đó, có công nhân vệ sinh ở động nham
thạch gọi điện cho tôi." Tiêu Vọng khẽ cười một tiếng, "Tôi lập tức nghĩ
ngay đến cậu."
"Chính anh đã thông báo cho bọn Lương Tứ Hải đuổi bắt để giết
chúng tôi đúng không?"
"Không phải là các anh, mà là bốn đứa bé gái." Tiêu Vọng ngồi
thẳng lên, "Tôi không muốn giết cậu. Nếu không, lúc ở Bách Hâm Dục
Cung, tôi đã không cứu cậu ra."
"Hả?" Phương Mộc nhướng mày lên, "Hôm đó người kéo khung
chấn song bảo vệ ra, rồi dọa cho bọn chúng bỏ chạy, chính là anh?"
"Đúng."
"Sao anh biết là tôi ở đó?"
"Rất đơn giản, định vị điện thoại di động. Khi đó, cậu đi đâu tôi
cũng biết." Giọng Tiêu Vọng trở nên ôn hòa hơn, "Phương Mộc, tôi từng
nói với cậu, cậu là một nhân tài. Tôi đã từng muốn kéo cậu gia nhập,
cùng tạo dựng một sự nghiệp lớn. Đã là nhân tài, thì phải thể hiện được
giá trị của cậu. Chính nghĩa, trung thành, những thứ chết tiệt đó chẳng
qua chỉ là những từ ngữ sáo rỗng lừa phỉnh cậu khí khái lao vào chỗ
chết. Xã hội này rất hiện thực, luật chơi của nó hoàn toàn không như cậu
tưởng tượng. Một khi cậu đã rơi vào đó, thì sẽ không bao giờ có cơ hội
rút lui an toàn. Cậu muốn tiếp tục sinh tồn, và muốn sống tử tế, thì buộc
phải tuân theo quy luật, nếu không…"
"Nếu không sẽ giết tôi?"
"Không, như vậy sẽ rất phiền phức. Chúng tôi có thể khiến cậu
biến mất không để lại bất cứ một dấu vết nào, trở thành một cư dân mất
tích vĩnh viễn." Giọng Tiêu Vọng dần trở nên lạnh lùng nham hiểm, "Ví
dụ như để cậu tan ra trong một khối thép, rồi ném xuống đáy biển."