đi nhanh hơn, sau khi ngoặt qua một chỗ rẽ, bỗng nhiên không thấy bóng
dáng cô gái đâu nữa.
Tiêu Vọng nhìn theo hướng đi của cô gái, có lẽ cô đi về mé đông
bắc của làng, cách đó không xa, có một ngôi nhà cao khoảng sáu mét,
trông như một ngôi từ đường.
Tiêu Vọng và Lương Tứ Hải nhìn nhau.
Kim Vĩnh Dụ chắc chắn ở đó.
Lục Đại Giang vừa ngồi vào bàn thì nghe thấy tiếng động ở cánh
cổng sắt ngoài sân. Lục Thiên Trường khoát tay bảo hắn đi ra xem thế
nào. Lục Đại Giang vừa mở cửa phòng khách liền đâm sầm vào Lục Hải
Yến đang lao từ ngoài vào. Chiếc làn trong tay Lục Hải Yến rơi xuống
đất, chai rượu trắng bị vỡ bắn tung tóe, mùi thơm tỏa ra khắp phòng.
"Hải Yến, cháu sao thế?" Lục Thiên Trường cau mày, "Gặp ma à?"
"Chú!" Lục Hải Yến thở hổn hển, "Có người lạ vào làng."
"Gì?" Lục Thiên Trường lập tức đứng bật dậy, "Mấy người? Trông
thế nào?"
"Ba người đàn ông, trông đều giống người thành phố." Lục Hải
Yến dừng lại một lát, "Họ muốn gặp chú và Đại Giang."
Lục Thiên Trường và Lục Đại Giang nhìn nhau, Lục Đại Giang lập
tức tái mét mặt.
"Bây giờ ba gã đó ở đâu?" Lục Thiên Trường trầm ngâm một lát
rồi lại hỏi.
"Cháu dẫn họ đến từ đường rồi."
Lục Hải Yến vừa nói dứt lời, Lục Đại Xuân đang nằm trên giường
liền nhổm dậy, lao thẳng đến chỗ cái chum để trong góc phòng.