Ngày hôm sau, Phương Mộc đến Sở Công an tỉnh từ sáng sớm.
Tính ra anh đã mấy tháng liền không đến Sở. Nhưng bàn làm việc được
lau sạch bóng không một hạt bụi, trên mặt bàn có một mẩu giấy.
Là nét chữ của Biên Bình: Ba giờ bốn mươi phút sáng sớm nay,
Kim Vĩnh Dụ đã bị tử hình.
Chỉ có mấy chữ, nhưng Phương Mộc xem một hồi lâu, cuối cùng
anh xé vụn mẩu giấy, bỏ vào thùng rác.
Vừa ngồi vào bàn làm việc, thì trưởng phòng nhân sự đẩy cửa
bước vào.
"Cậu Phương, cậu quay về đúng lúc quá." Trưởng phòng nhân sự
cầm trong tay mấy túi hồ sơ, "Ra đây chút!"
Phương Mộc đi theo anh ta ra hành lang, một đồng nghiệp trẻ tay
xách bình nước, hớn hở chạy qua.
"Có nhiệm vụ?" Phương Mộc nhìn cậu đồng nghiệp đánh đổ nước
nóng dọc hành lang, "Hình như rất gấp thì phải?"
"Có cái nhiệm vụ chết tiệt gì!" Trưởng phòng nhân sự cáu kỉnh
nhìn vết nước trên nền hành lang, "Vừa phân thêm một tốp cảnh sát, hôm
nay đến Sở dự buổi tọa đàm. Trong đám cảnh sát mới có mấy em rất
xinh, cậu xem mấy anh chàng choai choai chỗ mình phởn chí thế. "
"Ồ." Phương Mộc dừng bước, "Em không đi đâu! Vẫn còn việc
phải làm kia."
"Đi đi." Trưởng phòng nhân sự đẩy mấy nhát vào lưng Phương
Mộc, "Giám đốc sở yêu cầu toàn bộ các đồng chí trẻ tham dự, có tiếng
nói chung."
Phương Mộc không thoái thác được, đành đẩy cửa bước vào phòng
hội nghị. Mười mấy người trẻ tuổi mặc quân phục cảnh sát mới tinh ngồi
bên chiếc bàn hội nghị dài, nét mặt thấp thỏm bất an.