TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1840

Phần Dẫn: CHUYỆN CŨ

Năm 2008.

Tiết trời ẩm thấp oi bức đã kéo dài gần nửa tháng. Lúc này đang

buổi trưa, ngoài đường vắng tanh vắng ngắt, thỉnh thoảng mới thấy vài
chiếc ôtô chạy qua chạy lại bụi tung mù mịt, phả ra gió nóng xộc vào
phổi khiến người ta cực kỳ khó chịu. Phần lớn dân chúng nội thành đều
lựa chọn ở nhà, một là để tránh nắng nóng, hai là ngồi xem đại hội thể
dục thể thao bốn năm mới tổ chức một lần.

Nhưng bầu không khí trong hiệu xốt thập cẩm Du Đô

[1]

thì rất náo

nhiệt. Nhà hàng không rộng rãi gì, chỉ kê được mấy bộ bàn ghế dầu mỡ
lấm lem, khách ăn đang ngồi chật kín. Trước mặt mỗi người là một đĩa
xốt thập cẩm nóng sốt, cũng lác đác thấy bày vài xiên thịt dê hoặc vài
cốc bia uống với đá. Trên trần nhà hàng treo chiếc quạt trần cổ lỗ đang
chạy lờ đờ như kiệt sức, không đủ để hạ nhiệt độ trong này. Lưng áo các
thực khách đều thấm đẫm mồ hôi, nhưng cũng không làm họ giảm bớt
hứng thú thưởng thức món xốt thập cẩm khoái khẩu. Những âm thanh
"suỵt soạt" vẫn không ngớt vang lên.

[1] Du Đô: địa danh, tức Trùng Khánh.

Một nam giới to vâm có khuôn mặt đầy râu rậm đã cầm sẵn đũa

trong tay, món xốt thập cẩm vừa bưng đến, anh ta đã ăn rào rào, gắp liền
mấy gắp, nhưng hình như cảm thấy vẫn chưa đủ vị, anh ta bèn bưng bát
lên chấp chới bước đến ô cửa chế biến, cầm cái thìa cán dài dính nhớp
đặt trong cái âu kim loại múc thêm dầu vừng béo ngậy đổ vào bát của
mình, khuấy lên, rồi nếm thử; sau đó anh ta lại múc thêm một thìa đầy
nữa, rồi mới bưng bát quay về chỗ ngồi tiếp tục ăn.

Nữ chủ quán đang ngồi kia vừa cắn hạt dưa vừa xem tivi, chị ta

đứng dậy nhìn, thấy dầu vừng trong cái âu kim loại đã cạn, bèn nói nửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.