TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1876

Nhưng tương lai sẽ là thế nào đây?

Chúng ta hãy kết hôn!

Phương Mộc nằm trên sofa ở phòng khách, không ngớt trằn trọc

băn khoăn về mấy cái chữ này, rồi anh bỗng phì cười.

Tại sao mình lại nói ra cái câu ấy? Vì thông cảm? Vì muốn chuộc

tội? Vì tinh thần trách nhiệm? Hay vì cái gì khác?

Dù là vì cái gì, lẽ nào có thể dùng hôn nhân để bảo đảm?

Có lẽ chỉ làm thế thì mới là sự hứa hẹn mãi mãi suốt đời.

Phương Mộc không muốn nghĩ tiếp nữa, anh nhắm mắt, cố gắng đi

vào giấc ngủ. Nhưng những tiếng nói cười ở phòng ngủ vọng ra càng lúc
càng rõ, cứ rót vào tai anh.

Lúc này chắc cô ta đang rất vui. Có chỗ ở an toàn, kinh tế được

bảo đảm ổn định, và, có một người đàn ông tự nguyện chấp nhận quá
khứ của cô, gánh vác tương lai của cô.

Tương lai.

Cái từ này chưa bao giờ nặng nề như thế này.

Anh nằm suy nghĩ lung tung đủ thứ, kim đồng hồ đã chỉ 1 giờ

sáng, Á Phàm thì dường như không định đi ngủ, cô vẫn đang nói chuyện
không dứt. Phương Mộc ngẫm nghĩ, rồi anh ngồi dậy, xuống sàn bước
đến gõ cửa phòng ngủ.

"Nên sớm đi ngủ đi, mai còn nhiều việc phải làm."

Á Phàm hơi dừng lại một chút, ngay sau đó giọng cô lại oang oang

vang lên.

"Mai chúng ta đi làm chứng minh thư, đi nhập hộ khẩu…"

Á Phàm càng lúc càng nói to, nói chuyện mà cứ như là gào lên với

đối phương. Hành động này rõ ràng tỏ ý rằng: anh cứ mặc tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.