Phương Mộc tháo đai an toàn, xuống xe. Á Phàm nói với theo một
câu: "Em uống lon coca."
Chiếc xe Jeep lại bon bon trên đường cái, Phương Mộc tay nắm vô
lăng, thỉnh thoảng liếc nhìn Á Phàm ngồi bên cạnh. Lúc này cô ta đặc
biệt yên tĩnh, đang từ từ nhấm nháp coca, hình như nó là một thứ đồ
uống rất quý giá. Uống xong, Á Phàm xỏ ngón tay vào cái móc mở nắp
lon, chăm chú nhìn nó mãi. Phương Mộc ngờ ngợ không hiểu, bèn hỏi:
"Muốn uống nữa không?"
Á Phàm chầm chậm ngoảnh đầu sang, đôi mắt cô rơm rớm.
"Anh nhìn xem…" Cô đưa tay trái ra, vẻ mặt cô như đang trong
mơ. "Nó có giống nhẫn cưới không?"
Vụ án mạng ở trường trung học số 47 xảy ra đã gần một tuần, công
tác trinh sát tiến triển rất chậm. Theo như kinh nghiệm từng làm với
nhiều vụ án mạng, thì sau khi xác định được động cơ gây án của hung
thủ, công an sẽ khoanh vùng các đối tượng tình nghi, sau đó sẽ tổ chức
điều tra từng trường hợp một để loại trừ. Nhưng vụ án này lại là ngoại lệ.
Miêu tả dựng lại hiện trường và phân tích của Dương Học Vũ thật sự là
tỉ mỉ chính xác, các lãnh đạo cũng phải công nhận là thế, nhưng vẫn
không thể giúp ích gì cho công tác phá án. Căn cứ vào hướng tư duy
động cơ của hung thủ là "trả thù", cảnh sát đã tập trung nhằm vào những
ai có liên quan đến vụ việc Vu Quang nhảy lầu tự tử, thậm chí cả những
học sinh từng bị thầy giáo trừng phạt thể xác, và các mối quan hệ xã hội
của chúng nữa, cảnh sát điều tra từng trường hợp một, rốt cuộc vẫn
không có được thu hoạch gì. Các điều tra liên quan đến vật chứng trong
vụ án cũng chưa có được tiến triển rõ rệt. Về bút máy, sách bài tập toán,
giấy A4… đều là vật dụng thường ngày, tìm xem nó từ đâu ra thì chẳng
khác gì mò kim đáy biển. Ngay cả cái két sắt, các sợi dây xích cũng thế:
két sắt đó do công ty X ở tỉnh Chiết Giang sản xuất, rất nhiều siêu thị và
cửa hàng vật dụng sinh hoạt trong thành phố này đều bày bán, muốn tìm
xem ai là người mua chiếc két này cũng phải mất nhiều ngày; còn mấy
sợi xích, đã giám định và có kết luận: đó là những sợi xích chó hoặc các