TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 197

Chương 17: MỘT ĐÊM Ô NHỤC

Người phụ nữ khom người trước bàn, để cho người đàn ông tùy ý

hành động từ phía sau cô. Vẻ mặt cô vừa đau khổ lại vừa thản nhiên,
miệng cô khẽ nhẩm… hình như cô đang đếm số lần. Đây là cách duy
nhất để cô có thể phân tán sự chú ý của mình.

Cuối cùng, người đàn ông khẽ kêu lên một tiếng kỳ quái, sau vài

lần động đậy nữa, anh ta ngừng hẳn.

Người phụ nữ lập tức nhích ra, đứng thẳng dậy. Người đàn ông

dường như vẫn chưa thỏa, anh ta lầu bầu có vẻ không bằng lòng, rồi đưa
tay ra định nắm lấy người phụ nữ. Nhưng cô ta đã kéo quần lên rồi bước
nhanh vào gian trong, "xạch" một cái khóa cửa lại.

Trong bóng tối, cô tì trán vào cánh cửa, đôi nhắm mắt nghiền, hai

hàm răng nghiến chặt, toàn thân cô run lên bần bật. Hình như sự việc vừa
rồi khiến cô cảm thấy vừa nhục nhã lại vừa căm phẫn. Vài phút sau, cô
đã đóng bộ chỉnh tề. Đặt tay lên núm cửa, hơi do dự, rồi cô mở cửa bước
ra.

Người đàn ông ngồi trên ghế với vẻ mặt thỏa mãn. Quần anh ta

vẫn buông thõng, lòa xòa ở hông. Thấy cô đi ra, anh ta nháy mắt với cô,
và mỉm cười đầy ngụ ý:

"Thế nào? Anh vẫn làm tốt phải không?"

Cô nghiêm sắc mặt: "Mặc quần vào!"

"Được!" Chắc là vì chuyện thú vị vừa làm với cô, nên anh ta tỏ ra

rất biết điều, lập tức chỉnh trang áo quần.

Cô nhìn xung quanh một lượt, xác định không để lại dấu vết nào,

nhưng cô bỗng cảm thấy toàn thân rã rời, đành kéo một cái ghế ra rồi
ngồi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.