TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2351

Có điều, Giang Á đã rất biết tình cảnh của mình hiện nay là gì, liệu

trong thời gian ngắn tới đây hắn có gây án không? Nếu Ánh sáng thành
phố quyết định từ nay im hơi lặng tiếng, thì phía cảnh sát có thể duy trì
giám sát chặt chẽ được bao lâu? Mặt khác, giả sử hắn dám gây án nữa,
với tay nghề phạm tội càng thuần thục hơn, tố chất tâm lý hắn cũng càng
mạnh hơn, thì xác suất hắn để lộ sơ hở sẽ lớn đến đâu?

Lựa chọn này thực ra cũng là bất đắc dĩ.

Trong cuộc họp, thỉnh thoảng vẫn có người nhìn trộm Phương Mộc

xem sao, vì xét tình hình hiện giờ, rất ít khả năng có thể trả thù rửa hận
cho Liêu Á Phàm; nhưng Phương Mộc vẫn giữ vẻ mặt rất bình tĩnh, im
lặng không nói gì.

Nếu nghĩ rằng mục tiêu từ nay về sau của mình chỉ là một con

người, một sự việc, thì thực hiện được sớm hay muộn đâu phải là vấn đề
quá lớn?

Nhưng đây có được coi là mục tiêu rõ ràng của đời người hay

không, hoặc nói cách khác, có phải là hướng đi rõ ràng của cuộc đời
không? Nghe có vẻ là một việc tốt nhưng nếu xuất hiện ở người bạn thân
nhất của ta, thì lại là sự cố chấp.

Tuy nhiên, nếu không cố chấp như thế thì anh lại không phải là

Phương Mộc!

Thái Vĩ nghĩ ngợi, tay nắm vô lăng và nhìn đèn đỏ phía trước.

Hôm kia hai người nói chuyện, Thái Vĩ đã căn bản đoán ra cách

nghĩ của Phương Mộc. Anh biết tính Phương Mộc, thuyết phục anh, là
điều không thể. Chỉ có một điều duy nhất khiến Thái Vĩ cảm thấy được
an ủi là lần này Phương Mộc không có ý dùng thủ đoạn. Nhưng anh
chàng mới ngoài ba mươi tuổi này sẽ tiếp tục sống trong nỗi thù hận hay
sao?

Thái Vĩ cảm thấy đáng tiếc, không phải vì năng khiếu phát hiện tội

phạm của Phương Mộc, mà là vì đây là bạn anh, anh rất muốn làm một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.