TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2434

Nguy! Rất nhiều phen, Ngụy Nguy quá mong nhắm mắt lại để cái ảo
giác ấy được kéo dài thêm ít phút.

Mỗi lần cô mở mắt ra, lúc hoàn toàn tỉnh táo không chút ảo tưởng

nào nữa, thì mối căm hận đối với Phương Mộc lại càng tăng, ý định phục
thù cũng càng thêm mãnh liệt. Và, gã đàn ông đang mỉm cười trước mắt
cô lại càng giống như một lưỡi dao sắc nhọn.

Ngụy Nguy khẽ thở ra một hơi dài, lấy trong túi áo ra chiếc đèn

pin. Trước hết, cô chiếu lên chiếc đồng hồ treo tường trong quán: 6 giờ
50 phút. Giang Á đóng cửa quán sớm hơn mấy tiếng đồng hồ so với mọi
ngày, anh ta đi đâu, làm gì, khỏi cần nói cũng biết.

Ngụy Nguy chỉnh cho ánh sáng yếu đi, rồi tụt đôi bốt ra khỏi chân,

từ từ đi khắp các xó xỉnh trong quán.

Cái quầy bằng gỗ hồ đào. Những cái cốc thủy tinh cài trên giá. Lò

nướng. Lò vi sóng. Căn bếp nhỏ trên gác. Sàn vân gỗ. Chiếc giường đôi
rộng rãi.

Tất cả vẫn quen thuộc như xưa. Nhưng, Ngụy Nguy hiểu rất rõ

mình đã không thuộc về nơi này nữa, cũng như mình đã không thuộc về
một ký ức đã từng khắc sâu trong lòng.

Cuối cùng, cô rọi đèn về cái bàn kê ở góc phía đông bắc. Sau một

thoáng do dự, cô bước về phía đó, ngồi xuống.

Ngẩng đầu lên, tất cả mọi thứ phía sau quầy cà phê đều nằm gọn

trong tầm mắt. Dù phía trước vẫn là bóng tối đen kịt, Ngụy Nguy chỉ cần
dựa vào trí nhớ cũng có thể nhận ra từng chi tiết nhỏ nhất ở đó.

Cái bàn này là khởi nguồn của tất cả. Nó là sự mở đầu cho "Ánh

sáng thành phố" từ leo lét rồi biến thành rực rỡ chói lòa.

Chỉ hiềm, ánh mắt của anh ta lúc đầu lại quá e dè và bẽn lẽn.

Ngụy Nguy tắt đèn pin, ngồi trong bóng tối, bất động, hình như cô

nhìn thấy gã chủ quán đang mỉm cười có phần căng thẳng và bước lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.