Chiếc xe buýt chuyển bánh, Ngụy Quýnh nhìn một vòng quanh xe,
lập tức phát hiện ra có người đang chăm chú nhìn mình.
Cô bạn cùng lớp Nhạc Tiêu Tuệ đứng ở chỗ vịn tay cạnh cửa giữa
xe, đang mỉm cười vẫy tay về phía cậu.
Ngụy Quýnh vội mỉm cười chào lại, đồng thời cậu cũng để ý thấy
Nhạc Tiêu Tuệ đang xách mấy chiếc túi đựng đồ to nhỏ trên tay. Cậu
đứng dậy, vẫy tay về phía cô, ra hiệu bảo cô qua ngồi.
Nhạc Tiêu Tuệ cũng không khách khí, đi xuyên qua xe tới và ngồi
xuống.
“Cảm ơn cậu nhé!” Nhạc Tiêu Tuệ chuyển số túi đựng đồ sang tay
trái, ôm ngang trước ngực, cúi đầu nhìn vết lằn đỏ rực trên tay phải,
“Nặng quá.”
“Mua nhiều thế?”
“Ừ.” Nhạc Tiêu Tuệ mặc chiếc áo lông vũ ngắn màu trắng, quần
bò, đi bốt thấp, quàng chiếc khăn màu cam, mái tóc dài buộc đuôi ngựa
phía sau, “Đường Trùng Khánh đang giảm giá mà.”
Ngụy Quýnh quan sát số túi đựng đồ trong lòng cô, đều là quần áo
của các hãng thời trang vừa vừa hoặc rẻ tiền phù hợp với sinh viên. Nhạc
Tiêu Tuệ để ý thấy chiếc túi nilon đựng đồ màu đen trên tay Ngụy
Quýnh.
“Tớ cầm giúp cậu nhé?”
“Không cần đâu.” Ngụy Quýnh vội từ chối, “Rất nhẹ.”
“Cứ đưa cho tớ.” Nhạc Tiêu Tuệ để chiếc túi lên trên đống túi đựng
đồ, tò mò nhìn vào chỗ mở ra ở miệng túi.
“Ái chà, cậu hút thuốc à?”
“Không, mua hộ một ông… bạn.”