“Thế thì làm thế nào?”
“Không sao.” Nhạc Tiêu Tuệ tỉnh bơ nói, “Có gì thì sáng mai
chuồn đi mua vậy.”
“Sáng? Có hai tiết Luật đất đai đấy.”
“Không sao. Có thể bảo bạn cùng phòng đỡ cho.”
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đến chỗ chiếc xe. Mấy tình
nguyện viên đang đứng cạnh xe nói chuyện phiếm liền đưa mắt nhìn một
cách hiếu kỳ. Ngụy Quýnh vờ như không thấy, cậu đưa số túi đựng đồ
cho Nhạc Tiêu Tuệ.
“Cảm ơn nhé!” Cô gái vẫy tay chào cậu một cách thân thiện, “Sáng
mai mà không thấy tớ thì đừng ngạc nhiên đấy.”
“Không đâu.” Ngụy Quýnh vẫy tay chào cô rồi quay người lên xe,
tìm một vị trí sát cửa sổ, nhìn theo bóng cô gái xa dần.
Một rưỡi. Chiếc xe khách to chở đầy thành viên của đội phục vụ
tình nguyện Nến Đỏ. Ngụy Quýnh khẽ lắc người theo nhịp rung của
chiếc xe, chiếc túi nilon màu đen để trên đùi phát ra tiếng cọ sột soạt.
Ông Kỷ có đang mong ngóng hai tút thuốc lá này không?
Không biết tại sao, khi nghĩ đến những điều này, trong đầu Ngụy
Quýnh lại hiện ra cảnh một lũ mèo đang chạy xô đến chỗ thức ăn.
Công việc phục vụ tình nguyện ngày hôm nay là dọn vệ sinh viện
Kính lão. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa phân công công việc cho các tình
nguyện viên. Các cô gái chủ yếu phụ trách những việc như lau bàn ghế,
cửa kính, đám con trai thì bị giao cho những việc nặng, ví dụ như lau
nhà, dọn rác.
Ngụy Quýnh và mấy cậu sinh viên nữa phụ trách dọn vệ sinh tầng
2. Sau khi nhận chổi lau nhà, cậu không vội làm ngay, mà đến phòng Kỷ
Càn Khôn trước.