rõ rằng lúc này cán bộ phòng hậu cần của nhà máy mì chính Trúc Xanh
đang dẫn hắn đến phòng 501, đơn nguyên 4, tòa nhà số 22. Đó là căn hộ
mà bố của gã đàn ông được nhà máy Trúc Xanh phân cho, cũng là tài sản
duy nhất mà bố mẹ hắn để lại. Trong thời gian hắn điều trị trong bệnh
viện, căn hộ này được giao cho nhà máy mì chính trông nom hộ. Khoảng
nửa tiếng sau, chiếc xe tải phóng ra khỏi khu dân cư, gã đàn ông đã
không còn ở trên xe. Lạc Thiếu Hoa khởi động ô tô, chầm chậm tiến vào
khu Vườn Trúc Xanh, đi thẳng đến tòa nhà số 22.
Phòng 501 đơn nguyên 4. Lạc Thiếu Hoa tìm được đến ô cửa sổ đó
bằng trí nhớ không hề khó khăn gì. Lúc này, cánh cửa bằng gỗ sơn màu
xanh lam đang mở to, có thể nhìn thấy tấm rèm dày màu xám đang đung
đưa liên tục theo gió. Lạc Thiếu Hoa chăm chú nhìn ô cửa sổ đó một lúc
rồi lấy điện thoại di động ra, bấm một số.
Mấy giây sau, tiếng một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
“A lô, chào cảnh sát Lạc.”
“Bác sĩ Tào, sáng nay tôi đã nhận được tin nhắn của anh.” Lạc
Thiếu Hoa dừng lại giây lát, dường như không muốn nói ra tên của gã
đàn ông, “Về Lâm Quốc Đống.”
“Ồ, ông ta chắc là đã ra viện rồi.” Giọng bác sĩ Tào có vẻ mệt mỏi,
“Để tôi kiểm tra một tí.”
“Không cần đâu, tôi nhìn thấy ông ta ra viện.”
Sau đó, là một khoảng im lặng. Cuối cùng, bác sĩ Tào không kìm
được lên tiếng hỏi: “Sao, có vấn đề gì không?”
“Vấn đề?” Lạc Thiếu Hoa bỗng không biết nói gì, “Các anh…
khẳng định rằng ông ta đã được chữa khỏi?”
“Cái này, cái này thì tất nhiên.” Bác sĩ Tào bỗng lắp bắp, “Có điều,
ông ta vẫn phải đến bệnh viện tái khám định kỳ…”