TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2583

“Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ dáng vẻ của cô ấy ngày hôm đó.” Ôn

Kiến Lương tay kẹp điếu thuốc lá, mắt cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ,
chậm rãi nói: “Đi dự buổi họp lớp, trang điểm rất cẩn thận. Áo khoác nỉ
màu đen, áo len cao cổ màu đỏ nhung, quần bò, bốt ngắn, xịt nước hoa
thơm phức. Lúc đó tôi còn trêu cô ấy…”

Ôn Kiến Lương quay đầu lại, trên mặt vẫn hiện nụ cười, nhưng

mắt đã hoe đỏ.

“Bảo cô ấy là già rồi mà còn xí xớn.” Ôn Kiến Lương dập tắt đầu

thuốc trong gạt tàn thuốc lá, “Bây giờ nghĩ lại, thấy cô ấy mới 33 tuổi,
còn trẻ trung biết bao.”

Lúc chào tạm biệt, Ôn Kiến Lương để ý thấy sắc mặt vàng ệch và

khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Đỗ Thành, liền quan tâm hỏi thăm. Đỗ
Thành không muốn nói nhiều về chuyện này, vội vã chào từ biệt rồi rời
đi. Quay trở lại ô tô, ông gục trên vô lăng xe, cảm giác cơn đau nhâm
nhẩm ở vùng gan trở nên dữ dội hơn. Ông lấy thuốc trong túi đeo chéo ra
uống. Sau đó, ông mở cuốn sổ ghi chép, bắt đầu sắp xếp ghi chép lại nội
dung cuộc nói chuyện ban nãy với Ôn Kiến Lương.

Đỗ Thành biết cuộc viếng thăm như vậy không có nhiều ý nghĩa

lắm. Đã hai mươi ba năm, những lời thuật lại của người nhà nạn nhân rất
khó có thể cung cấp được những manh mối có giá trị. Nhưng đây là việc
duy nhất mà ông có thể làm trước mắt, ông cần làm thức tỉnh khứu giác
của mình, để nó kết nối với một cảm giác nào đó sâu trong kí ức mình.
Chỉ có như vậy, ông mới có thể ghép những mảnh rời còn sót lại đó
thành một sợi xích, sau đó men theo nó tiến hành tìm kiếm.

Hơn nữa, thời gian của ông đã không còn nhiều nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.