Đỗ Thành lấy bút đỏ đánh dấu thứ tự lên bản đồ, Mã Kiện sờ tay
lên cằm, nhìn tấm bản đồ đầy những kí hiệu, trầm ngâm một lúc rồi
chậm rãi nói: “Như thế thì nơi có khả năng là điểm xuất phát của hung
thủ nhất, vẫn là khu Thiết Đông.”
Lạc Thiếu Hoa nhìn anh, “Coi khu Thiết Đông là phạm vi điều tra
trọng điểm trước?”
Mã Kiện gật đầu, “Tôi thấy được, Thành, ý kiến cậu thế nào?”
“Thằng ngu này chắc là sống một mình, hơn nữa lại có ô tô.” Đỗ
Thành ngẫm nghĩ giây lát, “Lái xe taxi?”
“Hoặc là lái xe chuyên trách của cơ quan, doanh nghiệp.” Lạc
Thiếu Hoa nói: “Hộ kinh doanh cá thể, đều có khả năng cả.”
“Cứ điều tra theo hướng này xem đã.” Mã Kiện trầm ngâm một
lúc, “Những việc khác tạm gác lại, nhất định phải nhanh chóng tóm được
nó.”
Nhiệm vụ điều tra được phân công đến từng thành viên cấp dưới,
tất cả mọi người đều khẩn trương hành động. Mã Kiện gặp cục trưởng
báo cáo ngắn gọn tình hình, khi quay về văn phòng, phát hiện thấy chỉ
còn một mình Đỗ Thành.
Anh vẫn đang ngồi trước tấm bản đồ, tay kẹp điếu thuốc lá, vẻ nghĩ
ngợi.
“Thành, làm gì đấy, nhớ nhà à?”
Đỗ Thành bừng tỉnh, cười cười, “Đâu.”
“Gọi điện thoại về nhà đi.” Mã Kiện kéo một chiếc ghế, ngồi
xuống trước mặt anh, “Hỏi xem tình hình con thế nào.”
“Không cần.” Đỗ Thành rõ ràng không để tâm đến chuyện đó,
“Anh Mã, anh thử nói xem, thằng ngu này hình dạng trông thế nào?”