Trong đầu Mã Kiện lập tức hiện ra hình ảnh: Hung thủ ngồi khom
lưng trên mặt đất, vừa hát vừa kiên nhẫn nhét những mảnh xác đã phân
tách vào túi nilon đen theo tuần tự.
Anh cảm thấy buồn nôn, tiếp đó, là phẫn nộ.
“Mẹ kiếp!”
“Nhưng, có mấy chỗ, con mẹ nó, vẫn không nghĩ ra.” Đỗ Thành
dập điếu thuốc lá vào trong cái gạt tàn, “Cứ thấy có gì đó không ổn.”
“Cậu muốn nói cái gì?”
“Lần đầu tiên thằng ngu này gây án, ngay cả dấu vân tay cũng
không để lại, trong túi cũng rất sạch.” Đỗ Thành lại châm một điếu thuốc
lá, “Sao lần này lại sơ ý như vậy?”
“Lông tóc và dấu vân tay?” Cơn giận dữ của Mã Kiện càng bốc lên
ngùn ngụt, “Nó tưởng mình giỏi lắm rồi hả!”
“Giải thích như vậy, thì cũng có vẻ hợp lý…” Đỗ Thành quay đầu
về phía Mã Kiện, mắt thoáng thấy cánh cửa văn phòng bỗng bị đẩy ra,
nhìn lại thì thấy Lạc Thiếu Hoa cầm mấy tờ giấy xông vào.
“Sếp, có phát hiện!” Anh bước nhanh đến trước mặt Mã Kiện, “Là
lông lợn!”
Sau khi đưa đi xét nghiệm khẩn cấp, kết quả nhúm lông tóc trong
chiếc túi nilon màu đen được giám định là lông lợn. Hơn nữa, nhân viên
kiểm tra dấu tay còn phát hiện thấy bốn dấu vân tay bên trái ở khoảng
giữa của một bên túi, trong đó có một dấu vân tay của ngón tay trỏ có vệt
cắt ngang, suy luận sơ bộ là ngón tay trỏ đó đã bị thương bởi vật sắc.
Phát hiện này khiến tất cả mọi người đều vô cùng phấn chấn, nhất
là nhúm lông lợn đó.
“Có khả năng là một tên giết mổ hoặc bán thịt lợn.” Mã Kiện lập
tức đưa ra phán đoán, “Nói một cách đơn giản, là một tên đồ tể.”