đèn chớp chói lóa, Hứa Minh Lương mặc áo tù, tay đeo còng số tám,
chân mang xích, bị hai cảnh sát bảo vệ phiên tòa dẫn vào phòng xét xử.
Gần như đồng thời, những tiếng khóc gào, tiếng chửi rủa rồ lên từ
phía hàng ghế của những người tham dự phiên tòa, gần như tất cả người
nhà của người bị hại đều đứng dậy, lao vào Hứa Minh Lương đang loạng
choạng đi về phía trước. Mặc dù những cảnh sát bảo vệ phụ trách việc
duy trì trật tự của phiên tòa đã chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn mất rất
nhiều sức lực mới có thể tạm lấy lại được sự yên tĩnh trong phòng xét
xử.
Mã Kiện để ý thấy, toàn bộ phòng xét xử, ngoài anh và Lạc Thiếu
Hoa, chỉ có hai người ngồi yên lặng từ đầu đến cuối.
Một người là Đỗ Thành, người kia là Kỷ Càn Khôn.
Quá trình xét xử không hề thuận lợi, khi quan tòa đọc quyết định
khởi tố, Hứa Minh Lương bắt đầu khóc nức nở, không ngừng kêu oan.
Đến đoạn đối chứng, Hứa Minh Lương giằng ra khỏi hai cảnh sát bảo vệ,
cởi áo tù, kêu là mình bị cảnh sát tra tấn ép cung.
Trên cơ thể gầy giơ xương, đầy những vết bầm tím to nhỏ.
Ánh mắt quan tòa nhìn về phía Mã Kiện, anh chỉ hơi hếch cằm lên,
mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Minh Lương trên ghế bị cáo, mặt không
để lộ cảm xúc gì.
Phiên tòa kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ, Hứa Minh Lương khóc
suốt từ đầu đến cuối, phủ nhận toàn bộ những lời buộc tội. Nhưng những
người ở hiện trường đều rất rõ, mặc dù chứng cứ trực tiếp rất ít, nhưng
đã có khẩu cung của anh ta, ở thời đó, hoàn toàn không có trở ngại gì đối
với việc định tội.
Không tuyên án ngay tại phiên tòa. Sau khi thư ký tuyên bố phiên
tòa tạm dừng, người đầu tiên đứng dậy rời khỏi phiên tòa là Mã Kiện.
Lúc đi đến cửa, Mã Kiện nghe thấy những tiếng ầm ĩ vang lên phía sau
lưng. Anh vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Càn Khôn nãy giờ ngồi im