“Còn nữa - Mang sự ấm áp đến với những gia đình một con đã
mất.”
Đỗ Thành đưa tay từ phía sau ra, một chai dầu đậu nành to.
Bà lão nhìn chai dầu, lại nhìn Đỗ Thành, lặng lẽ tránh sang một
bên.
Căn phòng không rộng, đồ đạc trong phòng đơn giản, cũ kĩ. Một
thứ mùi khiến người ta không vui phảng phất trong không khí. Đỗ Thành
khịt khịt mũi, phát hiện cái mùi này tỏa ra từ một chiếc tủ lạnh rất lớn
trong góc tường.
“Chính quyền cuối cùng cũng nghĩ đến những gia đình như chúng
tôi rồi à?” Bà lão đang xách chai dầu vào trong bếp, “Người nhà của đối
tượng phạm tội cũng được tặng à?”
“Vâng.” Đỗ Thành trả lời qua quýt, lặng lẽ đi về phía góc tường.
Chiếc tủ lạnh kiểu cũ, phát ra những tiếng ầm ì rất lớn. Thân tủ đầy
những vết bẩn màu đỏ sẫm, qua tấm kính cửa tủ, có thể nhìn thấy bên
trong nhét đầy những loại nội tạng lợn như lòng lợn, gan lợn… Có
những miếng thịt đã biến chất, có màu xanh sẫm.
“Ăn được.” Bà lão trở vào phòng khách, thấy Đỗ Thành đang quan
sát chiếc tủ lạnh, “Nấu lên là được.”
“Bác… vẫn còn bán thịt lợn ạ?” Đỗ Thành lấy thuốc lá ra, châm
một điếu, tạm thời xua cái mùi lạ trong mũi đi.
“Không làm nữa từ lâu rồi, quầy hàng chuyển cho cháu đằng ngoại
tôi rồi.” Bà lão nhìn chăm chăm vào điếu thuốc lá ở bên miệng Đỗ
Thành, “Những thứ bán không hết thì mang đến cho tôi - tôi cũng phải
sống chứ.”
Đỗ Thành chú ý thấy ánh mắt của bà lão, liền đưa cả thuốc lá và
bật lửa ra. Bà lão cầm lấy, thành thục rút một điếu, bật lửa châm.
“Bác sống một mình ạ?”