Bà lão một tay chống cằm, một tay kẹp điếu thuốc lá, phả khói mù
mịt, mắt chăm chú nhìn suốt vào một góc. Giây lát sau, bà khẽ nói: “Con
trai tôi không giết người.”
Đỗ Thành cụp mắt xuống, tay xoa một bên trán, viết ba chữ “Hứa
Minh Lương” vào cuốn sổ ghi chép.
Bà lão hơi nghiêng đầu sang một bên, nhìn chiếc bút màu đen
chậm rãi đưa từng nét thành tên con trai mình trên mặt giấy, bỗng cất
giọng hỏi: “Một thằng bé đến lợn cũng chưa từng giết, có thể đi giết
người sao?”
“Đó chính là việc cháu muốn biết.” Đỗ Thành ngẩng đầu lên, nhìn
thẳng vào mắt bà lão, “Cháu không thể đảm bảo sẽ lật ngược được vụ án
cho Hứa Minh Lương, nhưng cháu cần sự thật.”
“Lật ngược vụ án? Tôi không trông mong chuyện này.” Bà cụ cười
nhạt, vẩy mẩu tàn thuốc lá dài, “Người thì đã chết rồi, lật ngược vụ án có
tác dụng gì cơ chứ? Con trai tôi không thể về được nữa. Tôi không cần
bồi thường, ăn gì tôi cũng sống được.”
Cuộc nói chuyện rơi vào im lặng. Bà lão hút thuốc, một tay cào
cào mái tóc bạc rối bù. Dần dần, đầu bà càng lúc càng thấp xuống, cuối
cùng, vùi cả đầu vào giữa hai cánh tay, hai vai bắt đầu khẽ run lên.
Đỗ Thành im lặng nhìn bà lão, nghe tiếng khóc sụt sịt vọng ra từ
mái đầu bạc.
Mấy phút sau, bà lão ngẩng đầu lên, lau mắt, lại rút một điếu
thuốc, châm lửa.
“Hỏi đi.” Bà lão bình tĩnh nói: “Anh muốn biết gì?”
Lúc nhỏ, Hứa Minh Lương cũng là một đứa trẻ bình thường, thời
gian học tiểu học và học cấp hai, chưa từng làm cán bộ lớp, cũng không
hề có những hành vi xấu hoặc bị kỷ luật. Năm 9 tuổi, bố ốm mất. Gánh
nặng cuộc sống hoàn toàn đè lên vai người mẹ là Dương Quế Cầm.
Nguồn thu nhập của cả nhà là công việc ở nhà máy chế biến các loại thịt