quang hắn đã căng cứng. Trong lúc đợi nước sôi, hắn liền đi vệ sinh. Sau
khi vệ sinh xong, hắn đứng trước bồn rửa mặt, vặn mở vòi nước, ào ào
xối rửa tay. Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn chiếc bồn tắm bằng inox
phía dưới cửa sổ, chợt cảm thấy người trở nên rạo rực bứt rứt.
Mấy phút sau, Lâm Quốc Đống bưng hai cốc trà nóng từ trong bếp
đi ra, nhưng Trần Hiểu lại không ở trong phòng khách. Hắn khịt khịt
mũi, đi thẳng vào phòng ngủ của mình. Quả nhiên, Trần Hiểu ngồi trước
bàn làm việc, đang lật giở một cuốn sách.
Thấy hắn bước vào, Trần Hiểu bỏ cuốn sách xuống, nói: “Đây là
nơi hàng ngày thầy Lâm làm việc à?”
“Đúng thế, điều kiện rất tồi tàn.” Lâm Quốc Đống đưa cốc trà cho
Trần Hiểu. Cô gái cảm ơn, rồi bắt đầu uống từng ngụm nhỏ. Lâm Quốc
Đống bưng cốc trà, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nghiêng ngó nhìn
xuống phía dưới tòa nhà.
Nhiệt độ hôm nay cao hơn mấy hôm trước một chút, dấu hiệu trời
đất đang hồi xuân đã rõ rệt hơn. Trên cửa sổ vẫn còn một chút tuyết đọng
chưa tan hết, đang nhẹ bay hơi dưới ánh mặt trời buổi chiều.
Từ sau hôm đưa ra lời cảnh báo đối với Lạc Thiếu Hoa, kẻ theo dõi
đáng chết đó đã không thấy xuất hiện nữa. Miếng băng dính dán trên
khung cửa nhà mình đã mất độ dính từ lâu, và lặng lẽ rơi xuống vào một
buổi sớm nào đó. Vết thương trên tay do mình tự cắt cũng dần dần lành
lại, còn trái tim của Lâm Quốc Đống đang từ từ thức tỉnh trong thời tiết
ấm dần.
Bỗng một tiếng chuông báo vang lên phía sau lưng. Hắn quay đầu
lại, nhìn thấy Trần Hiểu đã ngồi trên giường mình, đang lấy điện thoại di
động từ trong túi quần ra, xem xong liền vứt chiếc điện thoại di động
xuống giường, nét mặt hờ hững.
“Bạn trai à?”
“Vâng, hỏi thăm lấy lệ.”