“Vâng.”
“Ông ấy cũng… đi lại bất tiện sao?”
“Không phải như vậy.” Nhạc Tiêu Tuệ mỉm cười, “Ông ấy nghiện
rượu, thường xuyên say mèm chẳng biết trời đất là gì.”
“Thế, tại sao mẹ cháu không…”
“Mẹ cháu đã mất từ rất lâu rồi.” Nhạc Tiêu Tuệ vô cùng chăm chú
nhìn vào bộ râu trên cằm Kỷ Càn Khôn, “Trong nhà chỉ còn cháu và bố.”
Kỷ Càn Khôn “ồ” lên một tiếng rồi không nói gì nữa. Giây lát sau,
Nhạc Tiêu Tuệ cảm thấy có một bàn tay đặt lên đỉnh đầu mình, xoa chầm
chậm.
Cả người cô khẽ run lên, động tác trên tay hơi lệch, lập tức, một
vết thương nhỏ xuất hiện trên cằm Kỷ Càn Khôn.
“Ái ôi!” Nhạc Tiêu Tuệ vội bỏ con dao cạo râu xuống, cầm một tờ
giấy ăn lên ấn vào vết thương, “Cháu xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Kỷ Càn Khôn lắc đầu, ông nhìn vào cằm trong
gương, vết thương không lớn, cầm máu rất nhanh, “Cháu cứ tiếp tục đi.”
“Cháu không dám nữa đâu.” Nhạc Tiêu Tuệ có vẻ cảm thấy rất có
lỗi, “Nhỡ mà cháu lại làm ông bị thương nữa thì sao.”
“Chuyện vặt ấy mà, sử dụng loại dao cạo râu này, bị thương là
chuyện thường gặp.” Kỷ Càn Khôn cầm con dao cạo râu lên, đưa cán
cầm về phía cô, “Ta tin cháu.”
Nhạc Tiêu Tuệ cầm lấy con dao vẻ lưỡng lự hồ nghi, rồi lại nhìn
Kỷ Càn Khôn. Ông cụ mỉm cười với cô, hếch đầu lên, nhắm mắt lại.
Cô gái cúi thấp xuống, lại đặt con dao lên cằm Kỷ Càn Khôn.
Rất nhanh chóng, gương mặt Kỷ Càn Khôn đã nhẵn bóng sạch sẽ.
Nhạc Tiêu Tuệ lấy lại được sự tự tin, bắt đầu cạo sạch râu trên phần cổ