TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2938

Mã Kiện bỗng quay người nhìn Lạc Thiếu Hoa, đã hiểu ra ngầm ý

trong lời nói của ông.

“Thiếu Hoa, mẹ kiếp, cậu nghĩ cái gì thế hả?” Vẻ mặt Mã Kiện đầy

tức giận, “Dù thế nào đi nữa, thằng Thành trước đây cũng là anh em của
chúng ta!”

“Không phải, không phải là em mong cậu ấy chết.” Lạc Thiếu Hoa

vội giải thích, “Em chỉ là… Em đã làm liên lụy đến anh, em không
thể…”

“Đừng nói nữa!” Đầu óc Mã Kiện rối tung, “Cho dù Thành nó

không còn nữa, thì cũng rất khó đảm bảo là thằng đồ đệ của nó, Trương
Chấn Lương, không tiếp tục điều tra nữa.”

Lạc Thiếu Hoa ôm mặt, ngồi phịch xuống chiếc ghế dài, mãi

không nói gì. Một lúc lâu sau, ông thở dài một tiếng, lắp bắp nói: “Anh
Mã, hay là em giao chứng cứ ra nhé, thông tin lưu trữ về việc Lâm Quốc
Đống mượn xe năm đó và tấm chắn nắng vẫn ở trong nhà em. Em đã hỏi
rồi, DNA chắc vẫn kiểm tra ra được, chỉ cần mất thêm tí công sức lúc lấy
lời khai của hắn, chắc là đủ chứng cứ…”

“Mẹ kiếp, cậu điên rồi à?!” Mã Kiện trừng mắt, “Cho dù là cậu

không phải ngồi tù, chẳng nhẽ không cần tí thể diện nào nữa hả? Cả đời
chúng ta làm cảnh sát, ngoài vinh quang ra, mẹ kiếp, còn vì cái gì được
nữa?”

“Thế thì làm thế nào?!” Giọng Lạc Thiếu Hoa đã như sắp khóc,

“Chẳng lẽ em cứ khoanh tay đứng nhìn Lâm Quốc Đống giết người?
Chẳng lẽ ngày nào em cũng phải nơm nớp lo sợ chờ đến lúc sự việc này
bị lộ ra?”

“Đấy chính là nguyên nhân hôm nay tôi tìm cậu đến.” Mã Kiện

bỗng bình tĩnh trở lại, khóe miệng thậm chí còn thoáng hiện một nụ cười
như có như không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.