Cậu nhanh chóng bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi thẳng vào phòng
ngủ, nhìn một vòng xung quanh, rồi bò ra sàn, nhìn vào gầm giường.
Ngoài một lớp bụi dày ra, gầm giường trống huếch không có đồ vật gì.
Ngụy Quýnh bò dậy, phủi tay, ngẫm nghĩ giây lát, rồi lại ra phòng khách.
Dưới gầm ghế salon ở phòng khách, không có gì ngoài một nửa
mảnh vỏ hộp thuốc. Ngụy Quýnh đứng lên, bắt đầu tìm kiếm từng ngóc
ngách trong phòng. Vì đồ đạc bài trí đơn giản, rất nhanh chóng đã kiểm
tra xong. Thậm chí đến từng cánh cửa của tủ đựng đồ và tủ đựng quần áo
đều được mở ra để kiểm tra, nhưng thứ mà cậu cần tìm vẫn không thấy
tăm hơi đâu.
Vẻ mặt Ngụy Quýnh không có cảm giác thất vọng, chỉ là hơi nghi
hoặc. Cậu lại ngồi xuống ghế salon, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, cúi
đầu trầm tư suy nghĩ. Từ lúc cậu vào phòng đến giờ đã gần một tiếng
đồng hồ. Nhận thấy không cần tiếp tục kiểm tra thêm nữa, cậu bắt đầu
thu dọn những đồ mang theo. Cậu dọn sạch tàn thuốc lá, dùng giấy ăn
gói đầu mẩu thuốc lá cẩn thận, nhét vào trong túi áo, đứng dậy đi ra cửa.
Lối hành lang tĩnh lặng. Ngụy Quýnh nhanh chóng đi ra, đang định
khóa cửa, vừa đưa tay lên cầm nắm tay cửa liền dừng lại.
Cậu lại vào trong nhà một lần nữa, xuyên qua phòng khách, đi vào
phòng ngủ. Đứng trước chiếc tủ quần áo cao đến hơn hai mét, cậu quan
sát từ trên xuống dưới một hồi, rồi lại quay ra phòng khách, kéo một
chiếc ghế ở cạnh bàn ăn tới.
Đứng trên ghế, đầu Ngụy Quýnh vẫn cách nóc tủ một khoảng cách
không ngắn. Cậu kiễng chân lên, thò tay ra, sờ mò trên nóc tủ. Tay cậu
chạm vào một lớp bụi dày tích từ năm này qua năm khác. Đột nhiên, cậu
dừng tay lại, trợn tròn mắt. Tiếp đó, cậu lấy từ trên nóc tủ xuống một vật
dài.
Vật này được gói trong giấy báo, hai đầu dán chặt bằng băng dính
màu vàng, cũng phủ một lớp bụi dày. Ngụy Quýnh nhấc lên xem nặng