ngoài, ngay lập tức!”
“Lão Kỷ, hắn ta muốn kích cho ông nổi giận!” Ngụy Quýnh cuống
lên, đưa tay nắm lấy vai Kỷ Càn Khôn, “Ông đừng mắc bẫy của hắn!”
Quán cà phê đã bị cảnh sát bao vây vòng trong vòng ngoài, Lâm
Quốc Đống không thể chạy thoát được. Nếu bị đưa ra tòa, thì chẳng thà
chết cùng với lão Kỷ ở đây. Nếu lão Kỷ hoàn toàn mất lý trí, có khả năng
hai người trẻ tuổi kia nữa cũng sẽ chết theo.
Ta không thiệt. Nghĩ vậy, Lâm Quốc Đống lại càng muốn chết
luôn.
Mắt hắn lồi ra, hất hàm về chiếc điều khiển từ xa trong tay Kỷ Càn
Khôn, “Ra tay đi, cái đồ vô tích sự! Không phải là mày vẫn luôn muốn
giết tao sao? Làm đi, làm đi!”
“Câm mồm!” Ngụy Quýnh quay đầu, liên tiếp lay người Kỷ Càn
Khôn, “Lão Kỷ, ông bình tĩnh một chút…”
“Đi ra!” Kỷ Càn Khôn hất tay Ngụy Quýnh, chỉ ra cửa, “Ta cho
các cháu năm giây - năm!”
“Bốn!”
“Hắn muốn chết là hết, ông đừng ngốc thế!”
“Ba!”
Ngụy Quýnh nhảy lên, định cướp lấy chiếc điều khiển phát nổ từ
xa trong tay Kỷ Càn Khôn, nhưng đã bị ông đẩy vào giữa ngực bật ra.
“Hai!”
Lâm Quốc Đống mặt tái xám, nhắm mắt lại.
Ngụy Quýnh chửi to một tiếng, quay người lôi Nhạc Tiêu Tuệ
chạy. Điều khiến cậu không ngờ là, Nhạc Tiêu Tuệ giãy tay cậu ra, bước
một bước ra phía sau Lâm Quốc Đống.