“Kỷ Càn Khôn, ông không có tư cách giết hắn!”
Kỷ Càn Khôn sững người, ngón tay cái đè trên chiếc nút đỏ hơi
lỏng ra. Tiếp đó, mặt ông méo xệch đi, gầm rống lên:
“Ta không có sao?!” Kỷ Càn Khôn đột ngột giơ tay lên, chỉ vào
Lâm Quốc Đống, “Hắn đã giết vợ ta!”
“Ông đã giết mẹ cháu!”
Trong một chiếc xe cảnh sát Iveco ở phía ngoài quán cà phê.
Đỗ Thành loay hoay một hồi lâu, nhưng Lạc Thiếu Hoa vẫn mơ
mơ màng màng, nói linh tinh, giãy đạp liên tục trên ghế ngồi, miệng lẩm
bẩm “Lâm Quốc Đống”, “giết nó”. Cuối cùng, không thể chịu đựng hơn
được nữa, Đỗ Thành đổ một chai nước suối lên đầu Lạc Thiếu Hoa, ông
ta mới bình tĩnh hơn một chút.
Đỗ Thành nửa quỳ trong xe, nắm lấy cằm Lạc Thiếu Hoa, “Anh
Lạc, anh Lạc, nhìn tôi!”
Mặc dù Lạc Thiếu Hoa không giãy giụa nữa, nhưng đầu cúi gằm,
mắt nhắm nghiền, liên tục lẩm bẩm gì đó không rõ.
Đỗ Thành bốc hỏa, giơ cả hai tay lên, giáng cho Lạc Thiếu Hoa
mấy cú bạt tai rất mạnh.
Mặt Lạc Thiếu Hoa lập tức đỏ tấy lên. Sau khi bị đánh đau, cuối
cùng Lạc Thiếu Hoa cũng mở mắt ra.
“Anh Lạc, hôm nay mục đích anh hẹn gặp Lâm Quốc Đống, mọi
người đều rất rõ.” Đỗ Thành nhìn chăm chú vào mắt Lạc Thiếu Hoa.
Ánh mắt Lạc Thiếu Hoa vô định, dường như không thể tập trung được,
“Anh còn nhớ Kỷ Càn Khôn không?”
Cái tên đó khiến Lạc Thiếu Hoa tập trung hơn được một chút, ánh
mắt cũng bắt đầu có thần hơn.
“Kỷ Càn Khôn… hình như là…”