TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 633

"Cậu hãy đến bệnh viện trước đi, vết thương của cậu hình như khá

sâu đấy".

"Không cần!" Phương Mộc khẩn thiết nói: "Tôi phải nói chuyện

với cậu ấy, tôi cảm giác có chuyện gì đó không ổn."

Thái Vĩ hình như không được vui, "Có gì không ổn chứ, chúng tôi

quay về thẩm tra là rõ ngay thôi. Tiểu Trương", anh gọi một người cảnh
sát, "Đưa Phương Mộc đến bệnh viện."

Người cảnh sát thưa một tiếng, Phương Mộc không còn cách nào,

đành phải đi theo anh ta.

Có mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở trước cổng ký túc xá, chiếc

đèn cảnh sát nhấp nháy, Phương Mộc nhìn thấy Mạnh Phàm Triết đang ở
một trong mấy chiếc xe đó, cúi gục đầu, hai người cảnh sát ngồi bên cậu,
giữ chặt hai cánh tay của cậu.

Người cảnh sát được ra lệnh đưa Phương Mộc đến bệnh viện ra

hiệu cho Phương Mộc lên một chiếc xe bên cạnh. Lúc đi qua, Phương
Mộc cứ nhìn Mạnh Phàm Triết mãi, dường như hy vọng có thể tìm ra
đáp án trên khuôn mặt bạn.

Và đúng lúc đó, Mạnh Phàm Triết nhìn thấy Phương Mộc. Cậu liền

lao đến cửa sổ, sự hung dữ điên cuồng trong mắt đã không còn thấy nữa,
mà thay vào đó là nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng tột cùng. Cậu ta ra sức gõ
mạnh vào cửa sổ xe, miệng kêu gào không thành tiếng, nước mắt lăn dài.

Hai người cảnh sát bên cạnh ra sức ấn người cậu xuống, thụi mạnh

vào cơ thể cậu. Phương Mộc chạy đến muốn kéo cửa xe ra, nhưng trong
khoảnh khắc cậu chuẩn bị bước lên song bảo hiểm phía sau, chiếc xe
cảnh sát đó đột ngột khởi động, Phương Mộc ngã nhào xuống đất, đợi
đến khi cậu đứng dậy được, chiếc xe đó quặt rẽ, đi xa, chỉ còn lại tiếng
còi cảnh sát chói tai vẫn vang vọng khắp trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.