người vượt qua mê cung nhanh nhất anh đọc thấy tên Đàm Kỷ. Anh này
chỉ cần 57 phút để đi qua mê cung. Còn người đứng thứ nhì phải mất 2
giờ 47 phút.
Người phó giám đốc lúc nãy đẩy cửa bước vào cầm một chai nước
khoáng đặt trước mặt Phương Mộc.
“Anh vẫn đang xem cơ à?” Anh ta cúi xuống xem bức ảnh trên tay
Phương Mộc. “Ồ, là anh chàng này à.”
“Nghe nói cậu này người đi qua mê cung nhanh nhất phải không?”
“Đúng đấy!” Phó giám đốc đặt mình ngồi xuống sofa, “Từ trước
đến nay, chưa có ai nhanh hơn được cậu ta. Anh chàng này cũng rất hay,
thường xuyên đến đây, cũng coi như là khách quen của chúng tôi.”
“Hả?” Phương Mộc ngẩn người ra, vội vàng lật giở cuốn album
vừa gấp lại, ngắm nghía một cách kỹ lưỡng bức ảnh Đàm Kỷ.
“Anh nói cậu ta thường xuyên đến đây. Sự việc đó là trước hay sau
khi lập kỷ lục?”
“Là sau đó!” Phó giám đốc cười, “Chắc là muốn phá vỡ kỷ lục của
chính mình đây mà?”
Phương Mộc lại chăm chú quan sát bức ảnh một lúc lâu, cuối cùng
hỏi: “Trong tay cậu ta là phần thưởng à?”
“Đúng đấy!”
“Là cái gì vậy?”
“Là một chiếc la bàn!”
Đàm Kỷ khi nhận phần thưởng có để lại số chứng minh nhân dân,
cho nên tìm cậu ta không khó. Ngày thứ 2, Phương Mộc gặp cậu ta tại
phòng khách của một công ty quảng cáo.