TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 997

các xưởng chuyên sản xuất. Hung thủ không chọn loại áo này có lẽ là vì
không muốn để lại hóa đơn và bút tích, tránh để lộ tung tích của mình.

“Đây chỉ có thể giải thích một sự việc,” Phương Mộc chậm rãi nói,

“Con gấu nhồi bông này rất quan trọng với bọn chúng.”

Đem xác chết treo trên tường siêu thị, nếu như có thể hiểu đó là

một cách “phô bày”. Thế thì vì sao phải nhét vào bên trong một con gấu
bông đồ chơi? Mục đích của hung thủ hiển nhiên không phải là để giấu
đi, đó chắc chắn phải là vì một yêu cầu tâm lý. Vì yêu cầu này vô cùng
mãnh liệt nên hung thủ chấp nhận mọi nguy hiểm.

Thế thì yêu cầu đó cuối cùng là gì?

Phương Mộc nhớ đến Mạnh Phàm Triết. Để khắc phục nhược điểm

sợ chuột, cậu ấy đã nuôi một con mèo, nhưng con vật đáng yêu này cuối
cùng đã bị cậu ấy xé nát và nuốt sống trong phòng vệ sinh. Khi đó, nỗi lo
lắng buồn phiền của cậu ấy đã lên đến đỉnh điểm. Còn hung thủ trong vụ
án này thì ngược lại, lại thể hiện một trạng thái tâm lý cực kỳ bình tĩnh.
Hiện tượng dị thường này càng cho thấy nó giống như sự kết thúc của
một nghi thức. Phương Mộc không biết cuối cùng mình có muốn hung
thủ tái phạm một lần nữa hay không, nếu như hung thủ gây án liên tiếp,
anh có thể thông qua hàng loạt những hành vi của chúng để phân tích
chiều hướng tính cách, bối cảnh gia đình, tình hình quan hệ xã hội, thậm
chí cả về vóc dáng diện mạo. Còn với một vụ án độc lập như thế này thật
khó hình thành những kết luận có giá trị.

Nếu như… đây không phải là một vụ án độc lập.

Vụ giết người ở mê cung.

Cái cảm giác lạ lùng ấy lại ùa về trong đầu Phương Mộc. Tuy cả

hai vụ án đều khác nhau về địa điểm bỏ xác, thủ đoạn gây án, đặc điểm
người bị hại nhưng hiện trường để lại cho cảm giác đó đều là một nghi
thức giống nhau. Điều này cuối cùng là một ảo giác hay thực sự có liên
quan đến nhau?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.