TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 106

sẽ phải bám theo Lâm Quốc Đống hết ngày này sang ngày khác.

Lúc ở trung tâm thương mại, khoảnh khắc khi Lâm Quốc Đống rời đi,

Lạc Thiếu Hoa đã nhìn thấy đồ vật bày trong ô cửa trưng bày.

Đó là một con ma nơ canh bằng nhựa, mặc một chiếc áo lông cừu màu

xám, mái tóc giả màu đen dài chấm vai.

Con ma nơ canh ở trong tư thế đưa tay về phía trước rất nhiệt tình, môi

đỏ răng trắng, nở một nụ cười vô hồn lơ lửng phía sau ô cửa trưng bày.

Sắc trời càng lúc càng tối sẫm. Cả khu dân cư chìm trong yên lặng.

Không có ánh trăng, ánh sao cũng tối mờ, một màu đen thăm thẳm hoàn
toàn bao trùm lên mọi ngóc ngách của thành phố.

Nếu bạn chưa từng lang thang vào ban đêm, sẽ không cảm nhận được sự

hư vô mênh mông đó.

Bỗng nhiên, một đốm sáng lóe lên trong đêm tối đặc quánh như mực. Ô

cửa sổ phòng 501 đơn nguyên 4 tòa nhà số 22 chợt tỉnh giấc.

Mấy phút sau, đốm sáng mờ nhạt đó lại biến mất. Ngay sau đó, một tiếng

động như có như không dần dần xé rách màn đêm, từng chút từng chút
một, từ trên xuống dưới, từ xa đến gần, cho đến khi chiếc đèn cảm ứng âm
thanh ở phía trước đơn nguyên 4 đột ngột sáng lên.

Dưới ánh đèn dội xuống từ đỉnh đầu, gương mặt Lâm Quốc Đống trắng

bệch như giấy. Sau khi đôi mắt hắn đã ẩn vào bóng tối, nhìn chỉ là một đám
sương đen.

Hắn cứ đứng như vậy, đứng trong một vùng sáng, yên lặng nhìn vào

bóng tối vô tận trước mắt. Mấy giây sau, chiếc đèn cảm ứng âm thanh lại
lặng lẽ tắt.

Mắt Lâm Quốc Đống sáng lên.
Hắn cất bước, nhanh chóng hòa vào trong màn đêm, khi đi đến bên

đường, hắn vung tay, một chiếc lon nhôm màu đỏ bay trúng vào thùng rác,
phát ra một tiếng va đập giòn giã.

Đi ra khỏi khuôn viên, đến đường cái, trước mắt là một vùng sáng. Dưới

ánh đèn đường, con phố vắng trông vô cùng dài rộng. Lâm Quốc Đống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.