TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 150

Bà cụ bỗng cười đầy ẩn ý, “Công việc nó muốn làm nhất là cảnh sát, từ

nhỏ đã muốn.”

Khi đó cảnh sát tìm thấy rất nhiều sách báo trong nhà Hứa Minh Lương,

trong đó phần lớn là tiểu thuyết về các vụ án điều tra hình sự hoặc tác phẩm
ký sự. Đây cũng là lý do khiến cảnh sát nhận định rằng Hứa Minh Lương
có khả năng phản trinh sát khá tốt.

“Năm chồng bác mất, bác bao nhiêu tuổi?”
“Để tôi nghĩ xem… 35 tuổi.”
Đỗ Thành im lặng nhìn bà lão mấy giây, “Có thể hỏi bác một câu hỏi

tương đối riêng tư được không?”

Bà lão ngớ ra, ngơ ngẩn nhìn lại ông, “Anh hỏi đi.”
“Sau khi ông ấy mất, bác có…” Đỗ Thành cân nhắc câu chữ, “gặp gỡ

người đàn ông nào khác…”

Bà lão quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có.”
“Hứa Minh Lương biết việc này, đúng không?”
“Ừ.” Bà lão thôi không nhìn ra ngoài nữa, nhìn xuống nền nhà, “Hồi

Minh Lương học năm thứ nhất trường Kỹ thuật, tôi và người đó… Hôm đó
thằng bé đột nhiên về nhà.”

“Sau đó thì sao?”
“Nó quay lại trường luôn.” Bà lão cười cười, “Tôi không giải thích, cũng

không có cách nào giải thích được. May mà thằng bé cũng chưa từng hỏi
tôi, tôi cũng đã cắt đứt với người đó.”

“Sau chuyện đó, thái độ của cậu ấy đối với bác có gì thay đổi không?”
“Chắc là không đâu. Từ nhỏ nó đã ít nói, cũng chả có gì để trò chuyện

với tôi.”

Đỗ Thành khẽ gật đầu, đưa tay lấy hộp thuốc, phát hiện thấy trong hộp

thuốc chỉ còn vài điếu, ngẫm nghĩ giây lát, lại rút tay lại.

“Cháu vào phòng cậu ấy xem một lát được không?” Đỗ Thành chỉ vào

cánh cửa đóng chặt ở phía bắc phòng khách.

“Tùy anh.” Bà lão đứng dậy đi đến cạnh cửa, đưa tay đẩy cửa ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.