TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 170

Hành lý của cậu không nhiều, ngoài mấy bộ quần áo đang chờ giặt ra, là

số tiểu thuyết dự định sẽ đọc trong kỳ nghỉ. Sau khi thu dọn xong, Ngụy
Quýnh nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa, liền khoác
ba lô đi ra nhà ăn.

Nhà ăn cũng rất vắng, hầu hết các bàn ăn đều không có người. Ngụy

Quýnh mua cơm xong, bưng đĩa thức ăn tới khu vực ngồi ăn, lập tức nhìn
thấy ngay Nhạc Tiêu Tuệ đang ăn món canh cay. Cô cũng nhìn thấy cậu,
vẫy tay ra hiệu cho Ngụy Quýnh đến ngồi cùng.

“Buổi sáng thi thế nào?” Nhạc Tiêu Tuệ gắp một viên mọc cá, cười hì hì,

hỏi: “Thấy cậu nộp bài từ rất sớm.”

“Tàm tạm, chắc là qua thì không vấn đề gì.” Ngụy Quýnh đặt ba lô

xuống chỗ ngồi bên cạnh, “Cậu thì thế nào?”

“Cũng thế.” Nhạc Tiêu Tuệ nhìn ba lô của cậu, “Sao, định về nhà à?”
“Ừ, chiều về.” Ngụy Quýnh uống một ngụm canh, “Mặn quá - khi nào

cậu về?”

“Không vội, đằng nào thì nhà tớ cũng ở ngay trong thành phố.” Khoảnh

khắc ấy, Nhạc Tiêu Tuệ bỗng trở nên rất hào hứng, rồi mỉm cười rạng rỡ,
“Chiều tớ qua chơi với Hạt Đậu Nhỏ.”

Ngụy Quýnh ngớ ra, rồi nhanh chóng nhớ ra chú mèo Mỹ lông ngắn.
“Môn học Thực tiễn xã hội kết thúc rồi mà cậu vẫn đến trạm cứu trợ à?

Đúng rồi, bệnh ngoài da của nó thế nào rồi?”

“Có đỡ.” Nhạc Tiêu Tuệ nhìn Ngụy Quýnh, mỉm cười, “Còn nói tớ nữa,

cậu mà chẳng thế?”

Nói đến đó, Ngụy Quýnh bỗng nhớ đến lão Kỷ. Tính ra, phải đến hơn

một tuần rồi chưa đi thăm ông cụ, cũng không biết ông lão này thế nào rồi.

Bây giờ lão Kỷ đã sử dụng Wechat rất thành thạo, thỉnh thoảng còn gửi

mấy tấm ảnh hoặc đoạn băng gì đó cho cậu. Ngụy Quýnh dạy cho ông cụ
theo dõi một số cộng đồng Wechat về chính trị thời sự, lịch sử và pháp luật,
ông cụ tham gia rất hào hứng, còn tự học được cách gửi cho bạn bè kết nối.
Trong thời gian Ngụy Quýnh bận thi, lão Kỷ tự tìm thấy niềm vui, xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.