TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 223

“Sư phụ,” anh ngẩng đầu lên, sắc mặt bắt đầu trắng bệch ra, “Ý anh là?”
Đỗ Thành dựa người ra sau ghế, nhìn Trương Chấn Lương đầy ẩn ý.
Cả tết, Lạc Thiếu Hoa ở yên trong nhà đón hết cái tết cùng vợ con. Điều

này khiến mối quan hệ giữa ông và Lạc Doanh được cải thiện rất nhiều.
Con gái không còn săm soi để ý xem ông đi đâu nữa, vào buổi sáng ngày
mồng 8 tháng Giêng, hôm kết thúc kỳ nghỉ, Lạc Doanh thậm chí còn trả
chìa khóa ô tô cho ông.

Lạc Thiếu Hoa đang bóc trứng gà cho cháu ngoại Hướng Xuân Huy,

nhìn thấy chìa khóa ô tô vứt trên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn Lạc Doanh.

“Hôm nay con không đi ô tô à?”
“Không, chẳng có chỗ đỗ xe.” Lạc Doanh cụp mắt xuống, “Nếu bố ra

ngoài thì cứ lấy mà đi.”

Dứt lời, cô liền xách túi lên, ra phòng sát cửa đi giày. Vừa ra khỏi cửa,

lại quay lại, ném một tờ báo lên tủ giày.

“Bố ơi, báo ngày hôm nay.”
Lạc Thiếu Hoa đáp một tiếng, bỏ quả trứng gà bóc được một nửa xuống,

đứng dậy đi ra cạnh tủ giày, mở báo ra xem.

Lạc Doanh nhìn vẻ chăm chú của ông, cảm thấy vừa nghi ngờ vừa buồn

cười, nói giọng trách yêu: “Ông già này, cũng quan tâm đến đại sự quốc gia
ghê nhỉ.”

Lạc Thiếu Hoa không đáp lời cô. Lạc Doanh bĩu môi về phía ông, đóng

cửa đi làm.

Đứng xem xong trang đầu, Lạc Thiếu Hoa lại giở đến mục thời sự trong

vùng, sau khi xem xong một lượt, chắc chắn không có thông tin mình cần
đọc, ông gấp tờ báo lại cẩn thận, rồi quay lại bàn ăn.

Đây là thói quen mới hình thành gần đây của ông, mỗi buổi sáng sớm,

việc làm đầu tiên là đi xem báo sáng đã được đưa đến cửa nhà hay chưa.
Lạc Doanh cảm thấy kỳ quặc, hỏi mấy lần, đều bị ông trả lời qua quýt cho
xong. Kim Phượng vẫn không hề tỏ thái độ gì, chỉ để ý nét mặt Lạc Thiếu
Hoa khi ông xem báo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.