TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 226

Lạc Thiếu Hoa quay người về phía Kim Phượng cười bảo: “Bà già rồi

mà không nghiêm túc gì cả. Thấy chưa, để cháu ngoại cười cho chưa?”

Kim Phượng cười cười không nói gì, nhưng nét mặt lại trở nên trang

trọng.

“Việc anh đang làm, có thể nói với em được không?”
Nụ cười trên mặt Lạc Thiếu Hoa biến mất, giây lát sau, ông lắc đầu,

“Không được - ít nhất là không nói được bây giờ.”

Kim Phượng dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý về câu trả lời này, mặt bà

không hề lộ ra vẻ thất vọng, “Việc này, rất quan trọng đối với anh?”

“Quan trọng.” Lạc Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một lúc, lại nói thêm một câu,

“Vô cùng quan trọng.”

“Có nguy hiểm không?”
“Không.” Lạc Thiếu Hoa cười cười, “Em quên là anh làm gì rồi à?”
“Ừ, em biết rồi.” Kim Phượng ngồi thẳng người, hai tay chống lên đùi,

buông một tiếng thở dài, “Đi đi.”

Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu lên, “Hả?”
“Đi đi. Việc quan trọng đối với anh thì đi làm đi, nếu không trong lòng

anh cứ nhấp nhổm bất an.” Kim Phượng cầm lấy chìa khóa ô tô, đưa vào
tay Lạc Thiếu Hoa, “Em sẽ giải thích cho Lạc Doanh, anh cứ yên tâm, em
sẽ trông nom Huy Huy, không sao đâu.”

Lạc Thiếu Hoa cầm chìa khóa ô tô, ngây ra nhìn vợ, một hồi lâu sau,

thẫn thờ nói: “Sau khi xong việc này, anh sẽ nói với em.”

“Vâng.” Trên mặt Kim Phượng vẫn là nụ cười bình thản, “Em đợi đấy.”
Trong quãng thời gian này, thành phố C mưa lặng gió đừng, ngoài những

kẻ không may bị đưa đến bệnh viện vì uống rượu quá liều hoặc ăn uống vô
độ ra, thì chỉ có mấy đứa trẻ con bị thương vì nghịch pháo. Không có ai bị
mưu sát. Ma quỷ cũng đang đón tết.

Lạc Thiếu Hoa chỉ có thể nắm được tình hình những ngày này của thành

phố C qua báo chí, vụ án ông quan tâm nhất không xảy ra, ít nhiều cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.