TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 268

thời khoát tay ra hiệu cho Nhạc Tiêu Tuệ cũng đi theo.

Người đàn ông đi thẳng đến bãi đỗ xe của Tòa án Nhân dân cấp cao, tìm

đến chỗ một chiếc xe Paladin SUV kiểu cũ, mở cửa xe, ra hiệu cho Ngụy
Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ ngồi vào dãy ghế phía sau, tiếp đó, ông ta cũng
lên xe, nổ máy, rời khỏi Tòa án cấp cao.

Rất nhanh chóng, chiếc xe việt dã đã hòa vào dòng xe cộ đông đúc của

thành phố. Người đàn ông chuyên tâm lái xe, suốt dọc đường không hề nói
câu nào. Chiếc xe đi được một đoạn khá xa, Nhạc Tiêu Tuệ cũng dần định
thần lại, quay đầu nhìn Ngụy Quýnh bằng ánh mắt thăm dò, miệng hỏi
không thành tiếng: “Ông ta là ai?”

Ngụy Quýnh nhìn người đàn ông im lặng trên ghế lái, nói nhỏ với Nhạc

Tiêu Tuệ: “Cảnh sát, chúng mình đã từng gặp ông ấy rồi đấy, ở nhà của lão
Kỷ.”

Nhạc Tiêu Tuệ khẽ “à” lên một tiếng, nhìn vào kính chiếu hậu - trong

kính chỉ phản chiếu một nửa gương mặt của người đàn ông, có điều thế
cũng đã đủ để cô nhớ lại buổi chiều hôm ấy - đúng vậy, ông ta chính là một
trong những cảnh sát kiểm tra giấy tờ nhà ở và hợp đồng thuê nhà của lão
Kỷ.

“Chuyện là sao?”
Ngụy Quýnh khẽ hất cằm, vẻ ngại ngùng, thuật lại chi tiết sự việc xảy ra

nửa tiếng đồng hồ trước cho Nhạc Tiêu Tuệ biết.

Trong phòng quản lý hồ sơ, cậu và người cảnh sát già đó cùng đồng thời

cầm lấy cuốn hồ sơ đó. Đối phương buông tay ra trước, Ngụy Quýnh bị ngã
đã đành, lại còn suýt làm đổ chiếc giá để hồ sơ phía sau lưng. Cảnh tượng
hỗn loạn đó bị nhân viên quản lý túm được, may mà người cảnh sát già đã
bịa ra một lý do cứu nguy cho cậu. Có điều nhân viên quản lý đã nghi ngờ
ý đồ đến đọc hồ sơ của Ngụy Quýnh, Ngụy Quýnh cũng không dám ở lại
lâu, đành nói mấy câu đối phó qua quýt rồi vội vàng ra về. Không ngờ, lúc
chờ thang máy, cậu bị người cảnh sát già xuất hiện ngay sau đó lôi vào lối
thoát an toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.