TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 270

Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ lần chần mãi mới ra khỏi xe, hai người đi trước,
một người đi sau, vào trong viện dưỡng lão.

Suốt dọc đường, Ngụy Quýnh băn khoăn suy ngẫm mãi không biết hành

vi chụp trộm hồ sơ vụ án của mình liệu có bị coi là hành vi chiếm đoạt bí
mật quốc gia phi pháp hay không, nghĩ đi nghĩ lại, đều thấy vẫn chưa đến
mức đó. Như vậy, cho dù có dẫn người cảnh sát già đến viện dưỡng lão
cũng sẽ không quá liên lụy đến lão Kỷ. Cho nên, cậu không phản kháng
nữa, sau khi vào trong tòa nhà nhỏ, cậu đi thẳng theo hành lang về phía
phòng lão Kỷ.

Kỷ Càn Khôn vẫn như thường ngày, ngồi đọc sách dưới cửa sổ. Thấy họ

bước vào, vội dịch chuyển chiếc xe lăn quay người lại, lên tiếng hỏi:

“Thế nào…”
Mới nói được nửa câu, Kỷ Càn Khôn đã nhìn thấy người cảnh sát già ở

phía sau lưng họ, liền ngớ ra.

“Tôi biết ông.” Nét mặt Kỷ Càn Khôn lập tức trở nên bình tĩnh, “Ông tên

là Đỗ Thành, là một cảnh sát.”

Đỗ Thành khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn chiếc xe lăn bên dưới người lão Kỷ.
“Chân ông sao thế?”
“Tai nạn ô tô.” Kỷ Càn Khôn trả lời vô cùng ngắn gọn, “Hai chân đều

hỏng cả.”

Đỗ Thành ồ lên một tiếng, bắt đầu nhìn ngắm khắp phòng Kỷ Càn Khôn.

Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại rất lâu trên chiếc giá sách ở đầu giường.

“Sống ở đây bao lâu rồi?”
“Mười tám năm.” Kỷ Càn Khôn bỗng mỉm cười, “Ông già rồi.”
Đỗ Thành chăm chú nhìn ông mấy giây, cũng cười, “Ông cũng già rồi.”
Không khí căng thẳng trong căn phòng lập tức dãn ra. Kỷ Càn Khôn bảo

Ngụy Quýnh đun nước pha trà, còn lấy thuốc lá ra đưa cho Đỗ Thành. Thế
là, hai người già ngồi đối diện với nhau, vừa hút thuốc vừa nói mấy câu
chuyện phiếm không đâu vào đâu, sau khi hàn huyên xong, liền yên lặng
nghe tiếng bình siêu tốc kêu u u.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.