TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 271

Nước đã sôi, trà đã pha xong. Bốn người mỗi người bưng một cốc trà, kẻ

đứng người ngồi, mỗi người mang một tâm tư khác nhau. Ngụy Quýnh vẫn
nghĩ đến những tấm ảnh hồ sơ lưu trong điện thoại di động. Nhạc Tiêu Tuệ
thì vô cùng tò mò về quan hệ của Kỷ Càn Khôn và Đỗ Thành, liên tục quan
sát họ.

Uống hết một cốc trà, Kỷ Càn Khôn lên tiếng trước, “Cảnh sát Đỗ, làm

thế nào mà ông và hai đứa nhỏ lại đi cùng nhau?”

Đỗ Thành cười, chỉ vào Ngụy Quýnh, “Ông hỏi cậu ấy thì biết.”
Ngụy Quýnh lập tức đỏ bừng mặt, đành thuật lại một lần nữa sự việc

trong phòng quản lý hồ sơ. Kỷ Càn Khôn nghe xong, sắc mặt có vẻ nặng
nề, trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc nói với Đỗ Thành, “Cảnh sát Đỗ, là
tôi bảo hai đứa nhỏ đi đấy. Việc đọc trộm hồ sơ vụ án không liên quan gì
đến chúng.”

Đỗ Thành xua tay, dường như không hề quan tâm đến chuyện này, “Việc

này không nằm trong phạm vi quản lý của tôi. Có điều…”

Ông ghé sát người về phía Kỷ Càn Khôn, nheo mắt chăm chú nhìn

khuôn mặt đối phương, “Tại sao ông muốn xem hồ sơ vụ án hai mươi ba
năm trước?”

“Còn phải hỏi sao?” Kỷ Càn Khôn không hề né tránh, nhìn thẳng vào Đỗ

Thành, “Năm đó các ông đã bắt nhầm người. Hung thủ giết vợ tôi, cho đến
giờ vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Nét mặt Đỗ Thành không biểu lộ điều gì, mắt vẫn chăm chú nhìn Kỷ Càn

Khôn, “Cho nên?”

“Tôi muốn bắt hắn.” Ánh mắt Kỷ Càn Khôn sáng rực, “Chỉ đơn giản thế

thôi.”

Đỗ Thành ngồi thẳng người lên, châm một điếu thuốc, ánh mắt đưa từ

mặt xuống chân Kỷ Càn Khôn, “Không buông bỏ được?”

“Chưa bao giờ buông bỏ.” Kỷ Càn Khôn mỉm cười, “Ông cũng thế đấy

thôi, nếu không, tại sao ông lại xem cùng một cuốn hồ sơ với Ngụy Quýnh
chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.