TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 269

“Chúng ta đã từng gặp.” Người cảnh sát già dựa vào cánh cửa sắt ở lối

thoát an toàn, rút một điếu thuốc lá châm lửa, “Ở nhà của Kỷ Càn Khôn,
còn nhớ không?”

Bởi vì bị ông ta nắm được thóp chuyện chụp trộm hồ sơ, Ngụy Quýnh

cảm thấy hơi lo lắng. Thấy đã không thể che giấu được nữa, đành ngoan
ngoãn gật đầu thừa nhận.

“Kỷ Càn Khôn bảo cậu đến à?”
“Không ạ.” Ngụy Quýnh vội phủ nhận, “Cháu đang chuẩn bị cho kỳ thi

Luật tư pháp, đến để học ạ…”

Người cảnh sát già mỉm cười, hiển nhiên là không tin lời cậu.
“Lần trước cậu nói Kỷ Càn Khôn ở viện dưỡng lão, đúng không?” Người

cảnh sát già rít một hơi thuốc, “Đưa tôi đi gặp ông ấy.”

“Thật sự là không liên quan đến ông ấy…”
“Cậu định lấy cuốn hai của hồ sơ vụ án Hứa Minh Lương giết người,

mục tiêu rất rõ ràng.” Người cảnh sát già ngắt lời cậu, ánh mắt bỗng trở nên
vô cùng sắc bén, “Vợ của Kỷ Càn Khôn là một trong số nạn nhân của vụ án
Hứa Minh Lương giết người - cậu dám nói không phải là ông ấy sai khiến
cậu đến?”

Dứt lời, ông ta vứt đầu thuốc lá xuống đất, lấy chân giẫm tắt, đẩy cánh

cửa ở lối thoát an toàn, giọng không cho phép phản bác: “Đi thôi.”

Nhạc Tiêu Tuệ nghe xong, im lặng một lúc, bỗng nói to: “Lão Kỷ không

sai khiến chúng cháu, là chúng cháu tự nguyện giúp ông ấy.”

Ngụy Quýnh giật bắn mình, tiếp đó liền nhận ra là cô nói cho người cảnh

sát già nghe. Nhưng, đối phương không hề đáp lời, mà lại hỏi một câu:
“Viện dưỡng lão ở cạnh trường tiểu học phố Phong Tiền, đúng không?”

Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ đều không trả lời. Người cảnh sát già

cũng không căn vặn thêm nữa, tiếp tục im lặng lái xe.

Bốn mươi phút sau, chiếc xe việt dã đi đến cổng viện dưỡng lão. Người

cảnh sát già dừng xe, tắt máy, kéo cánh cửa phía sau, kiên nhẫn đợi Ngụy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.