TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 296

Chạy qua một cây cầu gỗ, nhìn dưới cầu, không có.
Chui vào trong một bụi cây, không có.
Xét từ thời gian và sự phân bố lực lượng kiếm tìm, hơn nửa công viên đã

bị lục soát tìm kiếm, vẫn không thấy con gái. Bước chân Lạc Thiếu Hoa
càng lúc càng nặng nề, mọi thứ trước mắt cũng dần nhạt nhòa. Cuối cùng,
ông không thể chạy thêm được nữa, vốn định bám vào một cái cây nghỉ
một tí, nhưng hai chân mềm nhũn ra.

Ông ngồi phịch xuống dưới gốc gây, lập tức có cảm giác cứng và lạnh

toát ở sau lưng. Nhưng, tim ông còn lạnh hơn. Nỗi tuyệt vọng tràn đầy
dâng lên trong lòng - Lạc Doanh có thể không ở trong công viên này, hoặc,
nó đã bị giết hại.

Lạc Thiếu Hoa cảm thấy mũi ngạt đặc, lồng ngực cũng vô cùng khó thở.

Cuối cùng, ông ngẩng đầu lên, hướng về phía công viên tối đen hun hút, bật
ra một tiếng khóc.

“Doanh Doanh, con ở đâu?” Lạc Thiếu Hoa như một đứa trẻ hoảng sợ,

ngơ ngác nhìn xung quanh, “Mau ra đây, bố…”

Những ngọn cây, hòn núi giả và hồ nước trầm mặc, không một tiếng trả

lời, im lặng nhìn người bố khóc lóc.

Bỗng, Lạc Thiếu Hoa nghe thấy tiếng điện thoại di động trong túi áo đổ

chuông. Ông vội lau nước mắt, lấy điện thoại di động ra xem, là Đỗ Thành.

“A lô?”
“Anh Lạc, tìm thấy cháu rồi.” Giọng Đỗ Thành vô cùng gấp gáp, kèm

theo tiếng thở dốc, dường như vẫn đang chạy, “Ở trên cái ghế dài bên suối
phun nước - còn một gã đàn ông nữa.”

Khi còn cách con suối phun nước mười mấy mét, Lạc Thiếu Hoa đã nhìn

thấy mấy người đàn ông vây quanh một chiếc ghế dài, ánh đèn pin rọi
xuống người một phụ nữ đang cúi đầu. Bên cạnh là một người đàn ông hai
tay ôm đầu, ngồi quỳ dưới đất.

Lạc Thiếu Hoa chạy nhanh tới, lao thẳng đến chỗ cô gái trên chiếc ghế

dài, vội lật đầu cô gái lên - Không sai, đúng là Lạc Doanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.