TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 297

Đồng thời, ông cảm thấy một hơi thở nóng ẩm phả vào tay mình, còn lẫn

cả mùi rượu nồng nặc.

Lạc Thiếu Hoa bỗng chốc cảm thấy người không còn chút sức lực nào,

nó vẫn còn sống.

Người Lạc Doanh được khoác một chiếc áo lông vũ màu xanh lam, nửa

người phía trên đờ đẫn lắc lư theo động tác của bố. Lạc Thiếu Hoa bỗng
nhớ ra vết tay máu đó, vội vàng kéo chiếc áo lông vũ ra, định kiểm tra xem
Lạc Doanh có bị thương chỗ nào không.

“Em vừa xem qua rồi, không sao.” Trương Chấn Lương bước tới, anh

chỉ mặc một chiếc áo len, đang co ro ôm hai vai, “Có điều vẫn chưa tỉnh.
Xem chừng, hình như đã uống rất nhiều.”

Lạc Thiếu Hoa không yên tâm, vẫn kiểm tra một lượt khắp toàn bộ cơ

thể. Đúng thế, quần áo Lạc Doanh còn nguyên vẹn, không có vết máu nào
trên người. Ông đứng dậy, nhìn mấy người đàn ông đang đứng, ngoài Đỗ
Thành và Trương Chấn Lương ra, số còn lại đều là những thanh niên trong
đội cảnh sát hình sự.

“Cái thằng đó đâu?”
“Kia.” Trương Chấn Lương hất hàm về phía gã đàn ông đang ngồi quỳ,

“Lúc tìm thấy Lạc Doanh, thằng khốn này còn đang sờ mó trên người cô
ấy.”

Lạc Thiếu Hoa rọi đèn pin về phía hắn. Tóc gã đàn ông vừa bẩn thỉu vừa

rối xù, hắn mặc một chiếc áo bông không rõ là màu gì, có vẻ như là một gã
lang thang.

Lạc Thiếu Hoa bước tới túm lấy tóc gã đàn ông, hắn ngẩng mặt lên, kêu

“ái ái.”

Không phải là Lâm Quốc Đống.
Mặc dù vậy, một cơn thịnh nộ vẫn trào lên trong lòng Lạc Thiếu Hoa.

Ông giơ chân đá gã đàn ông, hắn ngã phịch ra đất, vừa né tránh vừa kêu ầm
lên thống thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.