TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 298

“Thôi được rồi.” Đỗ Thành im lặng nãy giờ, ngăn Lạc Thiếu Hoa lại,

“Đưa Lạc Doanh đến bệnh viện trước đã.”

Trên hành lang bệnh viện Nhân dân thứ tư của thành phố, Đỗ Thành,

Trương Chấn Lương, Lạc Thiếu Hoa, ba người đang đợi tin của Lạc
Doanh, kẻ đứng, người ngồi, mỗi người mang một tâm sự riêng.

Năm đó, vì Đỗ Thành nhất mực cho rằng Hứa Minh Lương không phải

là hung thủ, đồng thời nhiều lần yêu cầu điều tra lại vụ án đó, cuối cùng
khiến ông và nhóm Mã Kiện, Lạc Thiếu Hoa mâu thuẫn không nhìn mặt
nhau. Cho dù Đỗ Thành đã được điều về sau khi bị cử đi thành phố khác,
nhưng ba người cũng đã trở nên xa lạ. Nhất là sau khi Mã Kiện và Lạc
Thiếu Hoa lần lượt về hưu, Đỗ Thành và họ gần như cắt đứt liên hệ. Tối
nay, Lạc Thiếu Hoa đột nhiên lại tìm mình nhờ giúp, khiến Đỗ Thành cảm
thấy vô cùng bất ngờ.

Về việc này, Lạc Thiếu Hoa cũng không giải thích nổi. Ông chỉ cảm

thấy, vào thời khắc đó, không ai có thể hiểu được tình cảnh nguy hiểm của
Lạc Doanh hơn Đỗ Thành, cho dù sự tồn tại của Lâm Quốc Đống là một bí
mật vĩnh viễn không thể nói cho Đỗ Thành biết.

Vì vậy, ông cứ cúi mặt suốt, né tránh ánh mắt dò hỏi của Đỗ Thành.
Một bác sĩ đi ra từ một phòng bệnh, vừa lật xem cuốn sổ khám bệnh

trong tay, vừa vội vã đi về phía họ.

“Ai là người nhà của Lạc Doanh?”
Lạc Thiếu Hoa vội đứng dậy, “Tôi. Nó thế nào?”
“Không có gì nghiêm trọng, ngộ độc cồn mức độ nhẹ.” Vị bác sĩ gập

cuốn sổ khám bệnh lại, “Truyền dịch trước đã, theo dõi một lúc, nếu không
có vấn đề gì thì có thể ra viện.”

Lạc Thiếu Hoa liên mồm cảm ơn bác sĩ, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Đỗ Thành nhìn ông, lên tiếng hỏi: “Anh Lạc, Doanh Doanh làm sao

thế?”

“Vốn là đi gặp Hướng Dương, nói chuyện không vui vẻ, một mình đi

uống rượu giải sầu.” Lạc Thiếu Hoa cười gượng, “Mọi người vất vả quá -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.