TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 382

CHƯƠNG

24

Tâm Nguyện Cuối Cùng

Đ

ỗ Thành băng qua một bãi đất trống ẩm ướt, đi về tòa nhà của khoa

lưu trú, dưới sự chỉ dẫn của một cô y tá vóc người to khỏe.

Mùa xuân đã đến, đất dưới chân không còn rắn nữa, giẫm lên có cảm

giác lún sâu xuống. Có thể tưởng tượng, cỏ xanh mới mọc đang ngoan
cường chồi lên ở dưới đất. Trên bãi đất có một vài bệnh nhân đang đi dạo,
họ mặc một lớp quần áo bông bên trong quần áo bệnh nhân, người nào
người nấy trông đều phồng phềnh nặng nề. Đỗ Thành mải nhìn một bệnh
nhân đang quay mặt vào tường lẩm bẩm một mình, suýt nữa thì đâm phải
một người đàn ông trung niên đang cầm một cành cây khô vẽ nguệch ngoạc
trên mặt đất.

“Làm cái gì thế?” Người đàn ông trung niên tỏ ra vô cùng bực bội,

“Đừng có làm hỏng sa bàn tác chiến của tôi!”

“Ồ.” Đỗ Thành cẩn thận đi vòng qua ông ta, “Thủ tướng, ngài tiếp tục

đi.”

Bước vào trong tòa nhà của khu lưu trú, Đỗ Thành và cô y tá đi thang

máy lên thẳng tầng trên cùng. Lúc đi xuyên qua một lối hành lang, Đỗ
Thành mới thực sự cảm thấy là mình đang ở trong một bệnh viện tâm thần.
Bên tay trái là các phòng bệnh, ông cố gắng không nhìn những gương mặt
thình lình xuất hiện ở những cánh cửa, nghĩ bụng những gương mặt méo
mó, bất thường đó sẽ không làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.

Tận cùng của hành lang là phòng họp. Đồ đạc bài trí trong phòng rất đơn

giản, ngoài một chiếc bàn dài và mấy cái ghế ra, không còn thứ gì khác. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.