TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 383

y tá bảo ông ngồi xuống cạnh bàn, lại rót cho ông một cốc nước nóng rồi
đóng cửa đi ra.

Đỗ Thành ngồi một mình trong gian phòng họp, lúc đầu, cảm thấy xung

quanh vô cùng yên ắng. Ngồi một lúc nữa, ông nhận ra thực ra có những
âm thanh thấp thoáng vọng đến bên tai. Dường như có người đang kêu gào,
giãy giụa, cấu xé ở một nơi rất xa, mấy người đàn ông khác đang dọa nạt,
xen trong đó có cả tiếng kêu thất thanh của phụ nữ. Dần dần, mớ âm thanh
hỗn loạn đó lắng xuống, cuối cùng hoàn toàn trở nên yên lặng.

Không hiểu sao Đỗ Thành bất giác nghĩ đến nhà tù và viện dưỡng lão nơi

lão Kỷ đang sống.

Mấy phút sau, một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào phòng

họp. Ông ta vừa đi vừa bỏ ống tay áo đang xắn xuống, liên tục thở hổn hển,
trên trán lấp lánh mồ hôi.

“Cảnh sát Đỗ phải không?” Ông ta đi đến bên cạnh bàn, chìa một tay về

phía Đỗ Thành, “Tôi họ Tào, là bác sĩ điều trị chính ở đây.”

Đỗ Thành đứng lên, đưa tay qua bàn bắt tay ông ta.
“Xin lỗi vì để ông chờ lâu, có một bệnh nhân phát bệnh.” Bác sĩ Tào lau

mồ hôi, ngồi đối diện với Đỗ Thành, đưa mắt nhìn cốc nước nóng.

Đỗ Thành lập tức đẩy cốc nước qua, “Ông uống đi, tôi chưa uống đâu.”
Bác sĩ Tào cũng không khách khí, cầm cốc nước lên uống một hơi hết

sạch.

“Ông tìm tôi có việc gì?”
“Về một bệnh nhân.” Đỗ Thành lấy cuốn sổ ghi chép ra, “Ông ta tên là

Lâm Quốc Đống, nghe nói ông là bác sĩ điều trị chính của ông ta.”

“Lâm Quốc Đống?” Bác sĩ Tào đang đưa tay lên định lau miệng, liền

dừng lại, “Ông ta đã ra viện rồi.”

“Tôi biết - vừa nãy tôi đã thấy chứng nhận ra viện của ông ta rồi.” Đỗ

Thành gật đầu, “Là việc gần đây à?”

“Ừ, trước tết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.