TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 407

“Ái ôi!” Nhạc Tiêu Tuệ vội bỏ con dao cạo râu xuống, cầm một tờ giấy

ăn lên ấn vào vết thương, “Cháu xin lỗi.”

“Không sao đâu.” Kỷ Càn Khôn lắc đầu, ông nhìn vào cằm trong gương,

vết thương không lớn, cầm máu rất nhanh, “Cháu cứ tiếp tục đi.”

“Cháu không dám nữa đâu.” Nhạc Tiêu Tuệ có vẻ cảm thấy rất có lỗi,

“Nhỡ mà cháu lại làm ông bị thương nữa thì sao.”

“Chuyện vặt ấy mà, sử dụng loại dao cạo râu này, bị thương là chuyện

thường gặp.” Kỷ Càn Khôn cầm con dao cạo râu lên, đưa cán cầm về phía
cô, “Ta tin cháu.”

Nhạc Tiêu Tuệ cầm lấy con dao vẻ lưỡng lự hồ nghi, rồi lại nhìn Kỷ Càn

Khôn. Ông cụ mỉm cười với cô, hếch đầu lên, nhắm mắt lại.

Cô gái cúi thấp xuống, lại đặt con dao lên cằm Kỷ Càn Khôn.
Rất nhanh chóng, gương mặt Kỷ Càn Khôn đã nhẵn bóng sạch sẽ. Nhạc

Tiêu Tuệ lấy lại được sự tự tin, bắt đầu cạo sạch râu trên phần cổ ông cụ.
Tay ấn trên làn da đã nhăn nheo, có thể cảm nhận thấy rõ động mạch cổ
đang đập rần rật. Lúc cạo đến chỗ cổ họng, Nhạc Tiêu Tuệ không dám lơ
đãng, chăm chú nhìn con dao từ từ lướt qua cuống họng. Làn da trắng nhợt
dần nổi da gà. Kỷ Càn Khôn thở nhịp nhàng, hơi thở đều đặn, hai tay đặt
nhẹ trên bụng.

Cuối cùng, bộ râu của ông cụ đã được cạo sạch sẽ. Ông sờ lên chiếc cằm

nhẵn nhụi, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

“Dễ chịu thật đấy.”
Nhạc Tiêu Tuệ vừa rửa sạch con dao cạo, vừa nhìn ông, “Tay nghề của

cháu kém quá.”

“Rất tốt rồi.” Kỷ Càn Khôn nhìn vết thương trên cằm, “Trước đây vợ ta

cũng cứ đòi cạo râu cho ta, vì bà ấy thấy rất thú vị - cuối cùng trên mặt ta
dán ngược dán xuôi toàn miếng dán vết thương.”

“Ha ha.” Nhạc Tiêu Tuệ bật cười thành tiếng, “Thú vị thật đấy.”
Cô vứt khăn mặt vào trong chậu rửa mặt, bưng ra phòng nước rửa sạch

sẽ. Lúc quay về, nhìn thấy Kỷ Càn Khôn đã châm một điếu thuốc lá, ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.