TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 424

Một cảm giác lạnh toát mỗi lúc một rõ rệt trào lên trong lòng Ngụy

Quýnh. Cậu dựa người vào lan can, toàn thân run lên. Cố gắng mãi tâm
trạng mới bình tĩnh lại được một chút, cậu lấy điện thoại ra, gọi một số.

“Ngụy Quýnh?”
“Cảnh sát Đỗ, hồi đó, chú đã tham gia vào quá trình phá án của “vụ án

Hứa Minh Lương giết người”, đúng không ạ?”

“Đúng thế.” Giọng Đỗ Thành có vẻ nghi hoặc, “Cậu không biết sao?”
“Dạ.” Ngụy Quýnh cố gắng khống chế nỗi sợ hãi, “Cháu muốn hỏi chú,

làm thế nào xác định được phạm vi chỗ ở có thể của đối tượng khả nghi?”

“Ồ, việc này rất phức tạp, chắc là không thể nói rõ qua điện thoại được.”

Đỗ Thành do dự một lúc, “Hay là cậu xem có lúc nào đến được chỗ tôi, tôi
sẽ nói cho cậu nghe.”

“Vâng.”
“Sao, cậu có phát hiện gì rồi à?”
“Tạm thời chưa có.” Ngụy Quýnh chặc chặc đầu lưỡi đã khô rát, “Chẳng

có gì cả ạ.”

Sau khi ngắt điện thoại, Ngụy Quýnh bỗng quên mất mình đang ở đâu.

Cậu ngơ ngác nhìn những tốp người đi ngang qua chỗ mình, nhìn quả bóng
bay trong tay đứa bé, nhìn những gương mặt tươi cười rạng rỡ, không hề
hay biết về những hiểm ác của thế giới này. Dưới ánh nắng ban trưa, trước
mắt cậu chỉ là một vùng bóng tối.

Bóng tối bao phủ khắp đất trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.