thấy Lâm Quốc Đống cưỡng dâm và giết người ở trong nhà. Chúng ta định
khống chế hắn, nhưng bị đối phương cầm dao chống lại.”
Lạc Thiếu Hoa im lặng một lúc, rồi lại truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
Mã Kiện quay đầu, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói không hề biểu lộ
bất cứ sắc thái tình cảm gì, “Đối mặt với một hành vi phạm tội bạo hành
nghiêm trọng nguy hại đến an toàn tính mạng của con người đang diễn ra,
ví dụ như cầm dao gây tội ác, thì sử dụng biện pháp phòng vệ chính đáng,
khiến thành phần xâm hại phi pháp bị thương nặng, chết, sẽ không thuộc
phạm vi phòng vệ quá mức, không bị truy cứu trách nhiệm hình sự.”
Lạc Thiếu Hoa run bắn người, sắc mặt trắng bệch, “Như vậy… có được
không?”
“Thiếu Hoa, chúng ta làm cảnh sát hình sự gần bốn mươi năm, hiện
trường phòng vệ chính đáng như thế nào, không ai biết rõ hơn chúng ta.”
Mã Kiện châm một điếu thuốc lá, rít một hơi sâu, chậm rãi nhả khói,
“Chúng ta nói cái gì, là cái đó.”
Lạc Thiếu Hoa cúi đầu, dần dần cảm thấy cơ bắp trên người trở nên căng
cứng.
“Thế bây giờ chúng ta đang làm gì?”
Mã Kiện ngả người ra phía sau ngồi vào ghế lái, mắt dán chặt vào ô cửa
sổ đó, và ánh đèn hắt ra từ phía sau tấm rèm cửa sổ.
“Đợi.”
Lúc Trần Hiểu bị đè xuống giường, trong miệng vẫn còn mùi thơm của
rượu vang. Đầu cô đã ong ong, nhưng vẫn có thể cảm thấy được hai bàn tay
Lâm Quốc Đống đang sờ soạng vuốt ve trên cơ thể mình. Đồng thời, quần
áo dần bị cởi ra, từng thứ một.
Cô chỉ chống cự lại chút xíu một cách tượng trưng, sau đó liền dang hai
cánh tay, mặc kệ cho Lâm Quốc Đống hành động. Ngọn lửa trong người
dần dần bừng cháy. Trần Hiểu cảm thấy toàn thân nóng bỏng, má rực đỏ.
Không biết từ lúc nào, trên người cô gái chỉ còn mỗi đồ lót. Lâm Quốc
Đống vùi mặt vào ngực cô, hừng hực như một con thú hoang. Trần Hiểu