Đỗ Thành châm một điếu thuốc lá, bình tĩnh nhìn Trần Hiểu cứ ho mãi
không dứt, cho đến khi nhịp thở của đối phương đều đặn trở lại.
“Nếu chỉ là ăn cơm,” Đỗ Thành chỉ vào chân trái của cô, “Có cần thiết
phải cởi tất ra không?”
Trần Hiểu ngạc nhiên, cúi đầu nhìn, phát hiện thấy giữa ống quần bò và
chiếc giày thể thao hở ra một khoảng ống tất nâu xen trắng.
“Cô đã đi tất ngược.” Đỗ Thành nhìn cô, nét mặt không hề thay đổi, “Nói
xem, thế là sao?”
Trần Hiểu vô cùng ngượng ngập, lắp bắp một hồi mới nói khẽ: “Chúng
tôi… nói thế nào nhỉ, tôi cũng không biết là quan hệ gì.”
Cô ngẩng đầu nhìn Đỗ Thành, người cảnh sát già vẫn không có phản ứng
gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Thầy Lâm đối với tôi rất tốt, tôi biết ông ấy có ý với tôi. Nhưng, tôi đã
từ chối.” Trần Hiểu cúi đầu, vặn vẹo ngón tay, “Hôm nay, sau khi hết giờ
làm việc, chúng tôi tình cờ gặp nhau, tôi nghĩ, có lẽ là duyên số.”
Đỗ Thành hừ không thành tiếng.
“Bạn trai tôi ở xa, bình thường tôi toàn sống một mình.” Trần Hiểu cười
buồn, “Cho nên, có người thương tôi, cũng rất tốt.”
“Cô và ông ta đã…”
“Chưa.” Trần Hiểu phủ định tuyệt đối, sắc mặt lại càng ngượng ngùng
hơn, “Vốn là… có khả năng. Sau đó, không hiểu tại sao, ông ấy lại dừng
lại.”
“Ồ?”
“Vâng.” Cô gái cau mày, nét mặt tỏ ra khó hiểu, “Hình như là ông ấy
nói… mùi của tôi không đúng.”
Đỗ Thành chợt sững người. Mấy giây sau, ông nhảy dựng lên, túm lấy cổ
áo của Trần Hiểu qua chiếc bàn, ghé sát lại ngửi.
Cô gái giật bắn mình, né tránh ra đằng sau theo bản năng, “Ông làm gì
thế?”