“Cô ấy tên là Trần Hiểu, làm việc ở một công ty dịch thuật.” Trương
Chấn Lương mỉm cười, “Chính là công ty chỗ Lâm Quốc Đống làm.”
“Ồ?” Đỗ Thành nhướng mày lên, “Họ biết nhau?”
“Vâng. 9 giờ tối nay Trần Hiểu mới làm xong việc, sau đó thì gặp Lâm
Quốc Đống, nhận lời đến nhà hắn ăn cơm tối.” Nụ cười của Trương Chấn
Lương dần tắt, “Không biết Mã Kiện làm thế nào điều tra được manh mối
này. Có điều, phán đoán của ông ta rất chính xác. Lâm Quốc Đống chắc
chắn không phải là “tình cờ gặp” Trần Hiểu, có lẽ…”
Anh dừng lại một lát, “Có lẽ tối nay Lâm Quốc Đống đúng là muốn giết
người.”
Đỗ Thành ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu, đi thẳng về phía Trần Hiểu.
Cô gái đang uống nước, nhìn thấy Đỗ Thành bước tới, càng trở nên căng
thẳng hơn, gần như không giữ nổi chiếc cốc.
Đỗ Thành ngồi đối diện với Trần Hiểu, đầu tiên mỉm cười với cô, “Xin
lỗi, khi nãy tôi rất không lịch sự.”
Cô gái nhìn ông, không bày tỏ thái độ.
“Chúng tôi là cảnh sát.”
“Vâng, tôi biết.” Trần Hiểu lên tiếng, “Vừa nãy cảnh sát Trương đã nói
cho tôi biết rồi.”
“Tốt, lúc nãy Trương Chấn Lương cũng đã nói với cô rồi, tôi cũng không
vòng vo nữa.” Đỗ Thành nhìn thẳng vào mắt Trần Hiểu, “Cô và Lâm Quốc
Đống có quan hệ như thế nào?”
Trần Hiểu lập tức đỏ bừng mặt, “Quan hệ đồng nghiệp bình thường.”
“Đồng nghiệp bình thường, tại sao đêm hôm khuya khoắt lại đến nhà ông
ta ăn cơm?”
“Tình cờ mà.” Trần Hiểu lắc người vẻ bất an, “Sau khi làm việc xong, tôi
tình cờ gặp ông ấy ở phía dưới tòa nhà công ty.”
Đỗ Thành chăm chú nhìn cô mấy giây, “Ông ta đã làm gì với cô?”
“Không làm gì cả, chỉ ăn cơm thôi.” Trần Hiểu cầm chiếc cốc lên uống
nước, lập tức bị sặc.