Theo như tính cách của hắn, cho dù là đến bước đường cùng, cũng tuyệt
đối không chủ động ra đầu thú. Hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách chạy trốn.
Hắn không có người thân trong thành phố này, cho dù sau khi ra viện có
xây dựng lại được một số mối quan hệ xã hội, nhưng bây giờ khắp mọi nơi
đều dán đầy lệnh truy nã hắn, tất sẽ không có người nào giúp hắn.
Người duy nhất có khả năng cung cấp tiền bạc vật chất cho hắn, chỉ có
Lạc Thiếu Hoa.
Mặc dù hai người này là kẻ thù, nhưng Lâm Quốc Đống vẫn đang nắm
được thóp của Lạc Thiếu Hoa. Người nào là mèo, người nào là chuột, thực
ra rất khó nói. Một khi Lâm Quốc Đống sa lưới, chưa biết chừng hắn sẽ
giãy cho lưới rách cá chết. Căn cứ vào tình hình hiện tại, Lâm Quốc Đống
đã không thể duy trì được bao lâu nữa. Có lẽ hắn sẽ nhanh chóng liên lạc
với Lạc Thiếu Hoa, uy hiếp đối phương để có tiền tiếp tục lẩn trốn.
“Vâng, có lý.” Trương Chấn Lương quay đầu nhìn Cao Lượng, “Làm
theo đi.”
Cao Lượng tuân theo, đứng dậy đi ra cạnh cửa, vừa kéo cửa ra thì đâm
sầm vào Đoàn Hồng Khánh đang xông vào.
“Cái cậu này không có mắt à!” Đoàn Hồng Khánh đang cầm trong tay
một tờ giấy, vẻ mặt lo lắng, “Vội vội vàng vàng đi đâu?”
“Không phải… Em…” Cao Lượng bỗng luống cuống, cuối cùng chỉ vào
Đỗ Thành, “Anh Đỗ bảo em đi giám sát Lạc Thiếu Hoa.”
“Lạc Thiếu Hoa? Giám sát ông ấy thì có cái tác dụng cục cứt gì!” Đoàn
Hồng Khánh đập tờ giấy lên bàn, “Điều tra cái này trước.”
Đỗ Thành và Trương Chấn Lương ghé lại xem, phát hiện thấy đó là một
tờ giấy in thông tin cá nhân của cư dân thành thị.
“Vụ án chi cục Khoan Thành chuyển tới.” Giọng Đoàn Hồng Khánh vẫn
còn hơi thở gấp, “Tối hôm qua, có người bị giật mất ví tiền ở dưới cầu vượt
Khoan Thành. Người bị hại tên là Chu Phức Hưng, theo lời miêu tả của anh
ta, đặc điểm của đối tượng khả nghi rất giống với Lâm Quốc Đống.”
Cao Lượng buột miệng: “Hắn ở khu Khoan Thành.”