TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 521

đứng phía sau, khóa tay Lạc Thiếu Hoa ra đằng sau, vẻ mặt tinh nghịch. Mã
Kiện ở đằng trước Lạc Thiếu Hoa, cầm một chai bia, bóp chặt hai má ông,
đang đổ bia vào mồm ông. Trên nền ảnh, Kim Phượng mặc một bộ xường
xám đỏ rực, che miệng nhìn họ đùa nghịch.

Kim Phượng bỗng thấy mềm lòng, đó là ngày cưới của họ.
Chàng trai khỏe mạnh cường tráng, mình đồng da sắt năm đó, giờ đã

biến thành một ông già tóc điểm bạc, đang ngoan cố quay đầu đi, quay lưng
về phía vợ, khóc không thành tiếng.

Kim Phượng ôm ông, tay liên tục vuốt lên tóc ông. Trong lòng bà, toàn

thân Lạc Thiếu Hoa cứng đờ, run lên bần bật.

Một lúc lâu sau, có tiếng chuông điện thoại di động từ phòng khách vọng

tới. Kim Phượng vỗ nhẹ vào vai Lạc Thiếu Hoa, đi ra phòng khách lấy điện
thoại di động. Lạc Thiếu Hoa vội tranh thủ lau mắt, lau sạch mặt.

Kim Phượng cầm điện thoại di động, ghé sát mặt vào trước màn hình,

vừa đi về phía thư phòng, vừa khẽ đọc số điện thoại gọi đến.

“Điện thoại của ai gọi đến?”
“Không biết. Số lạ.” Kim Phượng đưa chiếc điện thoại vẫn đang rung và

đổ chuông cho ông. Lạc Thiếu Hoa nhìn màn hình, chăm chú nhìn số điện
thoại cố định, suy nghĩ giây lát rồi ấn nút nghe máy.

“A lô?”
Trong ống nghe không có ai đáp lời, chỉ có thể thoáng nghe thấy tiếng

còi ô tô, tiếng người và tiếng thở đang cố kìm nén. Không cần mất công
sức phân biệt, Lạc Thiếu Hoa nghe tiếng thở đã biết ngay người gọi điện
thoại đến là ai.

“Lâm Quốc Đống,” Lạc Thiếu Hoa cụp mắt xuống, “Mày ở đâu?”
Phải đến nửa phút sau, một tiếng cười khe khẽ từ trong ống nghe vọng

tới.

“Ông được đấy.” Giọng Lâm Quốc Đống khàn đặc, “Tôi muốn gặp ông.”
Lạc Thiếu Hoa cầm chặt điện thoại, khiến chiếc vỏ nhựa phát ra những

tiếng kèn kẹt, “Được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.