Lúc đi qua cửa kính, ông lôi từ trong túi áo ra một túi giấy nhỏ dán băng
dính màu vàng xung quanh, hình chữ nhật, ném vào trong bồn hoa cạnh
cửa.
Lạc Thiếu Hoa ngồi ở giữa quán cà phê ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Càn
Khôn, rồi lại cúi đầu xuống.
Kỷ Càn Khôn nhìn thẳng, từ từ men theo lối dẫn đi về phía Lạc Thiếu
Hoa, đến thẳng chỗ quầy phục vụ. Lúc đi qua bàn Lạc Thiếu Hoa, bỗng ông
kêu lên một tiếng “ái ôi”, cùng lúc đó chiếc điện thoại di động trên chân rơi
xuống đất, lăn vào gầm bàn.
Kỷ Càn Khôn ngồi trên xe lăn khó nhọc cúi người xuống, cố gắng với
tay ra, định nhặt điện thoại di động lên. Lạc Thiếu Hoa quay đầu lại, thấy
vẻ lực bất tòng tâm của ông, liền bảo “để tôi nhặt cho”, rồi cúi người xuống
gầm bàn nhặt điện thoại di động.
Lúc ông ta cúi xuống, Kỷ Càn Khôn nhanh chóng thò tay ra, bỏ một viên
thuốc nhỏ màu trắng vào trong cốc cà phê trước mặt Lạc Thiếu Hoa.
Lạc Thiếu Hoa thẳng người lên, đưa điện thoại di động cho Kỷ Càn
Khôn. Ông ta liên miệng cảm ơn. Lạc Thiếu Hoa cảm giác trông ông ta
quen quen, nhưng không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu. Tất nhiên, lúc đó, ông
cũng chẳng còn tâm trí đâu để suy nghĩ về điều này, chỉ gật đầu, rồi tiếp tục
thẫn thờ nhìn chăm chăm vào mặt bàn.
Kỷ Càn Khôn quay xe lăn đến chỗ quầy phục vụ, gọi một cốc cà phê
Moka. Tiếp đó, ông rút một tờ báo từ giá để sách báo bên cạnh quầy phục
vụ, vừa uống cà phê vừa xem, mắt liên tục liếc về phía Lạc Thiếu Hoa.
Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ đeo tay, cầm cốc cà phê lên uống một hớp,
lập tức cau mày. Ông nhìn thứ dung dịch màu nâu đen có bọt trắng trong
cốc cà phê, đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Kỷ Càn Khôn lập tức vứt tờ báo xuống, cởi áo khoác và chiếc túi da, bỏ
mũ ra, lấy món đồ trong túi áo nhét vào túi quần. Ông quay đầu nhìn vào
trong quầy phục vụ, nhân viên phục vụ đang quay lưng về phía mình, thao
tác máy pha cà phê.