TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 541

“Tôi không có gì để nói với ông cả.” Lâm Quốc Đống cầm luôn chiếc túi

đeo chéo màu xanh lên, mở ra, sự mong đợi trong mắt bỗng chốc tan biến.

Kỷ Càn Khôn khẽ cười thành tiếng.
Sắc mặt Lâm Quốc Đống tái xám. Hắn dốc ngược chiếc túi đeo chéo,

mấy cuốn sách rơi lộp bộp xuống mặt bàn. Hắn vẫn nuôi hi vọng, xách
chiếc túi giũ liên tục. Nhưng, bên trong đã trống rỗng không còn gì.

Hắn ném phịch chiếc túi xuống đất, chỉ vào Kỷ Càn Khôn, quát lên một

cách dữ tợn: “Tiền của tao đâu?”

Kỷ Càn Khôn dường như vô cùng vui vẻ trước thần thái thảm hại của

Lâm Quốc Đống. Ông giống như một chú mèo già ham chơi, đang vờn
nghịch một con chuột sắp chết, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ.

Tình hình thay đổi, không ở lại lâu được. Lâm Quốc Đống nghiến răng,

định đi. Kỷ Càn Khôn lập tức quát khẽ: “Ngồi xuống!”

Tiếp đó, ông để tay phải lên mặt bàn, trong lòng bàn tay là một chiếc hộp

nhựa hình chữ nhật màu đen, bên trên còn có một nút bấm màu đỏ.

“Nhìn dưới chỗ ngồi của mày!”
Lâm Quốc Đống chằm chằm nhìn ông, từ từ ngồi vào ghế, xòe hai chân

ra, nhanh chóng nhìn xuống ghế.

Một chiếc túi da màu đen đặt ở phía dưới người hắn.
Hắn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía người lạ đối diện.
Nụ cười trên mặt Kỷ Càn Khôn đã tắt ngấm. Ông huơ huơ chiếc hộp

nhựa trong tay về phía Lâm Quốc Đống, “Tao chỉ cần ấn cái nút này, đảm
bảo mày sẽ không còn bất cứ một mảnh xương nào!”

Lâm Quốc Đống run bắn người, nhìn chằm chằm vào ông, “Mày rốt

cuộc là ai?”

Kỷ Càn Khôn không trả lời ngay, mà hít một hơi thở sâu, rồi lại chầm

chậm thở ra.

“Buổi tối ngày 5 tháng 8 năm 1991, mày đã uy hiếp một phụ nữ, cưỡng

dâm và giết hại cô ấy.” Sắc mặt Kỷ Càn Khôn tối sầm, rắn lạnh, “Sau đó,
mày phân tách cô ấy thành mười khúc, vứt bên đường 177, trong thùng rác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.